
ia cô đã từng gặp Tần Dư Kiều rồi, cho nên hôm
nay gặp lại, cô cảm thấy Tần Dư Kiều cứ như đi chỉnh sửa về vậy. Có lẽ
chị ta đi hút mỡ, một người bình thường sao có thể gầy nhanh đến thế.
Nghĩ vậy, Vương Bảo Nhi cũng không thấy tự ti trước mặt Tần Dư Kiều nữa, gia thế của cô không bằng chị ta mà thôi.
Sau khi Tần Dư Kiều xuống nhà, không khí liền thay đổi. Thật ra Tần Dư Kiều không sợ mình xấu hổ, mà sợ mình khiến người khác xấu hổ, ví dụ như
Dương Nhân Nhân và Lục Nguyên Đông.
Cho nên cô lên tiếng trước: "Cô Vương, giày của cô đẹp quá."
Vừa dứt lời, cô chợt thấy lưng mình bị nhéo một phát, ngước mắt lên thấy
ngay vẻ mặt lạnh như băng của Lục Cảnh Diệu. Bây giờ Tần Dư Kiều mới ý
thức được lời nói của mình thật sự rất vụng về, như lời mào đầu của
người phụ nữ ghen tỵ thích bới móc.
Có trời mới biết cô thật sự
cảm thấy giày của Vương Bảo Nhi rất đẹp, hơn nữa cả hai không quen không biết, không phải nên nói chuyện về quần áo giày dép trước sao?
"Chị gọi tên tôi là được rồi." Vương Bảo Nhi khẽ mỉm cười, cho dù ngồi trên
sofa, tay cô ta vẫn túm lấy tay Lục Nguyên Đông, "Nguyên Đông tặng đôi
giày này cho tôi, bạn cùng phòng cho tôi biết đôi giày này của nhà họ
Hương, không ngờ nó lại đắt như vậy."
Sau đó Tần Dư Kiều biết
mình đã phạm phải sai lầm, tự kiểm điểm trong lòng. Mặc dù cô rất vô tư, nhưng người ngoài lại cho rằng cô và Vương Bảo Nhi là tình địch, có thể Vương Bảo Nhi cũng cho rằng như vậy, nên dù là chủ đề rất bình thường
cũng trở nên nhạy cảm.
Trong lúc Tần Dư Kiều không biết phải nói
gì, Lục Cảnh Diệu đã cười nói: "Kiều Kiều thích giày lắm, cô Vương đừng
thấy lạ. Sau chuyến du lịch, Kiều Kiều mang về hơn mười đôi giày, nếu
không phải hải quan biết nhà họ Lục thành phố S thì suýt nữa chúng tôi
đã bị giữ lại rồi."
Qua miệng Lục Cảnh Diệu, mấy lời vụng về của
cô đã trở nên hợp tình hợp lí, Tần Dư Kiều hé miệng cười. Mặc dù Lục
Cảnh Diệu đôi khi hơi hung dữ, nhưng lúc cần vẫn rất đáng tin. Ngẩng đầu nháy với anh, sau đó Lục Cảnh Diệu như được tiếp thêm dũng khí:
"Sở thích của em hệt như chị năm. Giày của chị ấy đều được đặt làm tại các
cửa hàng lâu năm ở Anh, lần sau em hẹn chị ấy cùng đặt mội đôi đi."
Lục Cảnh Diệu nói chuyện với Tần Dư Kiều trước mặt Dương Nhân Nhân và Lục
Nguyên Đông như vậy, chính xác là muốn làm rõ mối quan hệ giữa anh và
cô. May là Tần Dư Kiều đã chuẩn bị tâm lý, thoải mái thừa nhận: "Dì
Dương, dì Lục, lúc cháu và Cảnh Diệu đi Maldives.... đã xác định mối
quan hệ rồi."
Tần Dư Kiều vừa dứt lời, phòng khách lại yên lặng
đến kì lạ. Lục Nguyên Đông ngẩng phắt đầu lên nhìn Tần Dư Kiều, Tần Dư
Kiều quay đầu nhìn Lục Cảnh Diệu, dùng ánh mắt ra hiệu cho anh: Đến lượt anh nói rồi đấy.
Nhưng Lục Cảnh Diệu lại đưa tay ôm lấy mu bàn tay của cô, ý bảo cô đừng vội.
Sau đó người phá vỡ sự im lặng lại là Tư Miêu: "Như vậy không phải là cuộc tình Maldives sao?!"
"Thật à?" Lục Gia Anh lập tức tiếp lời, vừa nghĩ lời thoại vừa nói, "Duyên phận đúng là kỳ lạ. Đúng không, Dương Nhân Nhân?"
Khoé miệng Dương Nhân Nhân khẽ cong lên, nhìn Tần Dư Kiều, trong lòng lo
lắng Dư Kiều vì giận dỗi mình nên mới chấp nhận yêu Lục Cảnh Diệu. Có
điều bây giờ không thể hỏi thẳng, thân thiết nhìn Dư Kiều, "Kiều Kiều,
có thật không?"
"Là thật." Lục Cảnh Diệu trả lời thay Tần Dư
Kiều, nở nụ cười nhẹ tênh. Anh không ngờ Tần Dư Kiều có thể to gan đến
mức công khai mối quan hệ trước mọi người, nhưng nghĩ lại cũng không có
gì lạ. Mặc dù bây giờ tính tình của cô đã chín chắn hơn nhiều, nhưng dù
sao vẫn là "Quả Quả", cô bé vừa nhiệt tình vừa to gan đó.
Lục
Cảnh Diệu đưa mắt nhìn mọi người, diện mạo tuấn nhã, đáy mắt ẩn chứa ý
cười, thoáng nhìn vừa thận trọng lại vừa cao quý. Hơn nữa, anh kéo tay
Tần Dư Kiều vô cùng thân mật mờ ám, nắm bàn tay cô rồi nói với mọi
người: "Những ngày em và Dư Kiều cùng du lịch Maldives, bọn em nói
chuyện rất hợp, mà em cũng rất cố gắng, vì vậy cuối cùng cô ấy cũng cảm
động."
Lục Cảnh Diệu nói xong, mặt Tần Dư Kiều lập tức đỏ bừng.
Lúc này, Hi Duệ cũng tham gia vào hàng ngũ lừa gạt mọi người: "Có con
làm nhân chứng."
"Vậy em có thấy những gì không nên thấy không?" Đỗ Tư Miêu mới nói xong lập tức le lưỡi, biết mình lại nói sai rồi.
Lục Hi Duệ lắc đầu, cậu nhóc nhỏ tuổi làm như hiểu lời Đỗ Tư Miêu nói: "Lúc nào chị Dư Kiều cũng chơi với em, buổi tối còn ngủ với em."
Thật ra Lục Hi Duệ không giải thích còn tốt, giải thích xong, lời nói đùa
lại bị bóc mẽ. Tần Dư Kiều đỏ mặt bảo Lục Hi Duệ lại chỗ cô, ôm nó ngồi
lên đùi mình. Trước mặt có một người, vừa hay có thể che giấu sự lúng
túng của cô.
"Ha ha...." Lục Nguyên Đông bật cười, nhìn Lục Dư
Kiều, nói với giọng điệu hơi cà lơ phất phơ, "Chuyện anh với Kiều Kiều
không thành bị mẹ anh chì chiết muốn điên, bây giờ anh cũng yên tâm. Hơn nữa, có lẽ anh đã làm được một việc tốt thì phải? Thành toàn hai người
có duyên đến với nhau."
Mấy lời của Lục Nguyên Đông vừa rồi đã
phá nát mối quan hệ giữa cô và anh. Thật ra chuyện này cũng không có gì, chẳng qua nói trước mặt Vương Bảo Nhi thế này đún