
cỏ, đàn ông đã ly hôn là một báu vật”! - Trì Mộng Mộng cười nói.
- Thế là sao? – Văn Bác nghi hoặc hỏi.
Người chưa vợ phần lớn rất đơn thuần, chẳng có gì
vướng mắc. Nhưng đàn ông đã ly hôn rồi, phần lớn đều còn dây dưa với vợ hoặc
con, dù gì cũng là điều rắc rối! Văn Bác không sao hiểu nổi điều Trì Mộng Mộng
nói.
Trì Mộng Mộng thấy Văn Bác ngây người, liền giải
thích:
- Rất nhiều người nói với em rằng, đàn ông đã ly hôn
rồi còn “hot” hơn cả đàn ông chưa vợ. Trước đây, em chẳng tin, giờ thì tin rồi!
Phần lớn những người bạn đồng trang lứa với em đều là con một, dưới sự hun đúc
của lịch sử văn hóa hơn năm nghìn năm của Trung Quốc, anh nghĩ mà xem, một gia
đình có được một đứa con trai, lại là con trai độc đinh, thế thì anh ta sẽ được
chiều chuộng như thế nào?
- Thì đúng như thế, hiện giờ con trai độc đinh được
chiều như tiểu hoàng đế ấy chứ! – Văn Bác nói.
- Vậy thì anh ta cho rằng mình là trung tâm của vũ
trụ, nghĩ rằng mình là mặt trời, còn những người khác chỉ là những ngôi sao bao
quanh mình, phải nghe theo mình, chăm sóc mình! Nếu như anh ta chẳng thể trưởng
thành được, thế thì rắc rối to! Nhưng đàn ông đã ly hôn rồi thì không như vậy!
Bọn họ chững chạc, hiểu biết, biết chăm sóc người khác, biết trân trọng người ở
bên cạnh mình. Em có một người bạn trước đây đã lấy một người từng ly hôn vợ,
đây chính là những lời tâm huyết mà cô ấy nói ra! - Trì Mộng Mộng bảo.
Nghe xong những điều Trì Mộng Mộng nói, Văn Bác kinh
ngạc trợn tròn mắt. Anh thật không ngờ cô gái ngồi trước mặt anh đây lại hiểu
biết về đàn ông một cách triệt để như vậy. Xem ra cô gái này cũng không phải
loại người dễ đối phó. Nghĩ vậy, Văn Bác liền nói:
- Có điều không thể vơ đũa cả năm được!
- Đúng vậy, là em nói những trường hợp thông thường
thôi! - Trì Mộng Mộng bảo.
Văn Bác nói chuyện với Trì Mộng Mộng rất lâu. Hai
người chỉ nói chuyện thuần túy, không làm việc gì đi quá giới hạn. Cứ như vậy,
anh và cô đã trải qua một đêm mà không xảy ra bất kỳ chuyện gì. Sáng hôm sau,
Văn Bác dậy rất sớm, Trì Mộng Mộng cũng dậy sớm thu dọn hành lý, chuẩn bị ra
bến xe. Văn Bác nói sẽ tiễn cô lên xe. Trì Mộng Mộng liền vui vẻ đồng ý.
Đợi Trì Mộng Mộng sắp xếp hành lý xong xuôi, hai người
cùng ra ngoài ăn sáng, sau đó đi trả phòng cho chủ nhà. Văn Bác tiễn cô ra nhà
ga. Hai người xách túi đồ, chuẩn bị bắt taxi. Đúng lúc ấy, đột nhiên từ con hẻm
đối diện có mấy kẻ xông ra. Văn Bác tưởng là kẻ cướp. Anh còn chưa kịp nhìn rõ
là ai đã lãnh trọn một cú đập vào người. Trì Mộng Mộng sợ quá kêu thét lên cũng
bị đánh ngã ra đất ngay tức khắc. Văn Bác đưa mắt nhìn, thấy mấy tên côn đồ
thân hình vạm vỡ, tay cầm gậy gộc, ống thép, còn có cả dao nữa. Văn Bác đơn
thương độc mã, chốc lát đã bị đánh ngã ra đất, người đầy vết thương, trán chảy
máu. Máu tươi nhuộm đỏ cả áo anh.
- Chạy mau! – Văn Bác ôm đầu, gào lên với Trì Mộng
Mộng.
- Đánh chết mày, cái con đĩ bẩn thỉu, xem mày còn cứng
đầu đến đâu? – Một gã đàn ông trong đó túm lấy tóc Trì Mộng Mộng vừa đánh vừa
chửi.
- Chúng mày đừng có đánh đàn bà, muốn đánh thì đánh
tao đây này, thả cô ấy ra! – Văn Bác nói.
- Mẹ kếp, đánh chết con đàn bà này đi! Còn thích làm
cao cơ đấy! Chẳng qua cũng chỉ là loại bán thân nuôi miệng thôi! – Một gã đàn
ông quát lên.
Văn Bác ra sức phản kháng, nhưng chỉ chuộc lấy những
trận đòn tới tấp của kẻ thù. Văn Bác chớp lấy thời cơ, cướp được cây gậy từ
trong tay một kẻ côn đồ. Trong lúc cướp gậy, anh liếc thấy một gã đàn ông đang
túm tóc Trì Mộng Mộng, thẳng tay tát tới tấp vào mặt cô. Văn Bác lúc này mới
nhìn rõ, kẻ đó chẳng phải ai khác, chính là Hứa Đông. Cái tên cặn bã, rác rưởi,
hóa ra hắn đến để báo thù!
Lúc này, bởi vì còn sớm nên đường phố khá vắng vẻ, gần
như chẳng có ai qua lại. Thỉnh thoảng mới có một, hai người đi qua, nhưng nhìn
thấy một đám côn đồ, tay cầm hung khí nên chẳng ai dám lại gần.
Văn Bác muốn gọi điện báo cảnh sát nhưng điện thoại
trong tay anh đã bị một gã côn đồ cướp mất và ném thẳng xuống đất, vỡ tan tành:
- Đánh, đánh chết cái thằng khốn lắm chuyện này! Xem
xem nó còn ra vẻ ta đây được nữa không! – Hứa Đông lên tiếng.
- Đánh chết nó đi! – Một tên nói.
- Cũng không thể tha cho con điếm này được, chúng ta
sẽ biến nó thành đồ chơi của chúng ta! – Hứa Đông hét lên thích thú.
Trì Mộng Mộng bị đánh đến mụ mị đầu óc, chỉ biết kêu
gào:
- Cứu tôi với, cứu tôi với, có kẻ giết người!
- Mẹ kiếp, mày kêu cái gì hà? Ông đánh chết mày, cái
đồ rác rưởi, còn giả bộ gì chứ hả? Giả bộ trong sáng à, mẹ kiếp, trong sáng thì
đã chẳng vào làm ở khu giải trí. Đã làm ở đó rồi, còn không lên gường với đàn
ông thì mày muốn làm gì chứ hả? Đánh, đánh hết sức cho tao! – Hứa Đông gào lên,
thẳng tay đánh Trì Mộng Mộng.
Lúc này Trì Mộng Mộng đã bị đánh ngã lăn ra đất. Một
gã đàn ông túm lấy áo của cô, vì quá mạnh tay nên áo Trì Mộng Mộng bị rách toạc
ra. Trì Mộng Mộng đầu óc xõa xượi, bộ dạng vô cùng thê thảm...
Hứa Đông cười dâm dê:
- Ha ha, mau lột sạch quần áo của con này ra cho tao!
- Đúng thế, chúng ta cùng chơi,