
lên tử tập tài liệu dày cộm nặng nề, sau
khi quan sát tình hình, lại cúi đầu, tiếp tục xem xét tập tài liệu quan
trọng của hắn.
"Anh ta . . . . . Tại sao lại khóc rất đau lòng như vậy?"
"Em vừa mới đá bể bình sứ, là bảo vật gia truyền của nhà cậu ấy."
"À!" Quách Khả Du ngượng nghịu cúi đầu, mười đầu ngón tay xoắn vào nhau, "Em có thể bồi thường cho anh ta?"
"Em cho rằng em có dư tiền sao?"
"Ách. . . . . . Đúng nha!" Họ trú ngụ tại một khách sạn cách đại lộ Champs – Elysees không xa.
Khách sạn này là một tòa nhà màu nâu đỏ gồm bảy tầng, kiến trúc bên ngoài
cũng xa hoa lộng lẫy như những khách sạn khác, nhưng lại làm người ta có một cảm giác yên tĩnh và thư thái.
Khi phục vụ dẫn họ vào phòng thì Quách Khả Du hoài nghi có phải họ đi nhầm phòng hay không.
"Tối nay ‘chúng ta’ ở đây?" Quách Khả Du nhìn Thù Lăng Vân hỏi.
"Không sai."
Thù Lăng Vân như chỗ không người, tháo cà vạt, tiện tay cởi luôn chiếc áo sơ mi, trực tiếp ném lên giường.
Quách Khả Du nhìn xung quanh phòng một vòng ——
Bên trong tràn ngập hơi thở lãng mạn, tất cả đều là sắc hồng, bàn trang
điểm, phòng thay đò, đầu giường…….; xung quanh bày đầy cánh hoa hồng.
Chiếc giường lớn trong phòng ngủ được phủ bằng tấm drap lụa mềm mại màu hồng, trên giường còn có gối ôm hình trái tim, dùng một dải ruy băng lụa buộc lại hé ra một tấm thiệp chúc mừng tân hôn hạnh phúc và mỹ mãn.
"Anh khẳng định sao? Đây là phòng trăng mật!" Cô bắt đầu hoài nghi có phải
Tony vì đau lòng quá độ mà đặt sai khách sạn hay không——
"Tony đã đặt khách sạn giúp chúng ta, chính là phòng này." Hắn thản nhiên nói.
"Em không. . . . . ."
Quách Khả Du còn chưa nói xong, Thù Lăng Vân đã ngăn lại.
"Trước tiên đừng có phản đối!" Hắn dịu dàng nói: "Bây giờ là mùa tham quan du
lịch rất đông, các khách sạn đã sớm đầy khách rồi, phòng này là do cậu
ấy sử dụng hết các mối quan hệ, mới tìm được cho chúng ta."
Thù
Lăng Vân cởi áo sơ mi và áo khoác treo vào trong tủ quần áo, sau đó để
ngực trần đi lại trong phòng, vóc người cao lớn, khiến trái tim Quách
Khả Du đột nhiên cứng lại, có chút khó thở, gương mặt nóng lên, nhịp tim cũng đập tăng tốc.
Cô cố tình nhìn ra ngoài đám đông nhộn nhịp, nhất định không nhìn tới hắn.
"Không còn khách sạn khác sao?" Quách Khả Du nghi ngờ hỏi: "Ý em là. . . . . . Tối nay không phải chúng ta về nhà ăn cơm với cha anh sao? Trong nhà
của anh chẳng lẽ không còn phòng trống nào?"
Sau lưng cô Thù Lăng Vân cười nhẹ.
"Khách sạn khác vẫn còn phòng trống, tất nhiên nhà anh cũng có một phòng trống có thể cho em ở, chỉ có điều. . . . . ." Hắn đi tới bên cạnh cửa sổ,
chỉ một tòa nhà sang trọng cách đó không xa, "Tòa nhà đó là nơi chuẩn bị diễn ra buổi triển lãm hàng hóa đặc biệt, trong khoảng thời gian này,
chúng ta thường xuyên phải chạy tới đó, ở đây sẽ thuận tiện rất nhiều."
"Chẳng lẽ, ngoài phòng này thì khách sạn không còn phòng nào khác sao?" Cô còn chưa hết hy vọng vẫn hỏi tới, hoàn toàn không chú ý đến cái mùi nam
tính kia, đang lặng lẽ từ từ bao vây cô.
"Thật ra thì chúng ta có thể ở nhà của Tony, nhưng cậu ấy rất lo lắng cho những bảo vật gia
truyền của nhà cậu ấy, cho nên cậu ấy đồng ý chi trả toàn bộ phí khách
sạn, chỉ mong em đừng đến gần nhà cậu ấy, cậu ấy còn nói muốn gửi tặng
em bộ trang phục thịnh hành nhất nước Pháp."
Quách Khả Du có chút bất đắc dĩ chu miệng, "Em đáng sợ như vậy sao?"
Cô do dự nhíu mày lại, ngồi vào chiếc ghế salon lớn, đầu ngón tay nhẹ
nhàng vuốt ve lớp vải nhung, vẫn còn đang suy nghĩ có nên dời khỏi khách sạn này này hay không?
"Được rồi! Chiếc giường lớn này sẽ để cho em ngủ." Thù Lăng Vân vẫn nụ cười quen thuộc, cười như không cười nói.
"Vậy anh sẽ ngủ ở đâu?"
"Anh sẽ kêu phục vụ đưa thêm một chiếc giường lớn nữa lên. Em đi tắm trước
đi, anh còn phải xem lại tài liệu một chút." Ánh mắt hắn nhìn cô xuyên
qua chiếc kính gọng vàng, “Hay là. . . . . . Anh ở đây, nên em không yên tâm đi tắm?"
"Hồi nào. . . . . . Ai nói em không dám!"
"Vậy anh sẽ kêu người mang giường lên." Thù Lăng Vân nói với cô rất dịu dàng: "Em đi tắm trước đi! Anh xem tài liệu một chút."
Quách Khả Du không để ý đến hắn nữa, tự mình sắp xếp quần áo chuẩn bị tắm rửa.
Cô vừa bước vào phòng tắm, đã bị nội thất phòng tắm làm cho giật mình.
Người Pháp quả nhiên rất biết hưởng thụ! Phòng tắm này không chỉ lớn gấp hai
so với phòng tắm của cô ở Đài Loan, mà nội thất bên trong càng không cần phải nói, đều là đồ cao cấp nhất .
Cô lười biếng vươn vai một
cái, sau đó đổ đầy nước vào chiếc bồn tắm có thể ngồi được chừng năm
người, lại đổ thêm ít tinh dầu hoa hồng đắt giá, tinh dầu này thấm vào
cơ thể khiến cô thoải mái đến từng tấc da thịt, cũng khiến toàn thân cô
phảng phất có mùi thơm dịu nhẹ của hoa hồng.
Động tác của phục vụ rất nhanh chóng, trong lúc cô đang tắm, đã đem thêm giường lên. Nhưng
vấn đề là, cái giường này được đưa trực tiếp vào phòng ngủ, song song
với giường của cô.
"Phục vụ để giường của anh lộn chỗ rồi, đáng lẽ phải đặt ở phòng khách mới đúng."
Từ phòng tắm đi ra thấy tình trạng này cô muốn phát giận, n