
nhẹ nhàng đặt ở hai bên tay vịn, hai chân bắt chéo nhau,
phong thái thoải mái giống như ngồi trong phòng khách nhà mình.
Vì cuộc triển lãm đặc biệt, hắn phải ngàn dặm xa xôi quay về Pháp, tự mình xử lý tất cả mọi vấn đề của buổi triển lãm đặc biệt, căn cứ vào hợp
đồng công việc, tự nhiên cô cũng phải đi theo.
Lúc trước mấy tên bắt
cóc bị đánh cho sưng mặt sưng mũi, dưới sự thẩm vấn của Thù Lăng Vân,
thừa nhận là có người cho một khoản tiền thưởng rất lớn, muốn bắt cóc
hắn, ngăn cản buổi triển lãm đặc biệt diễn ra, cũng nhân tiện răn đe Thù Lăng Vân, khả năng sẽ có lần bắt cóc sau phát sinh.
Nghĩ tới
tính mạng của Thù Lăng Vân lúc nào cũng có thể bị uy hiếp, cô không khỏi lo lắng cho hắn. Về phần tại sao lại lo lắng cho hắn? Cô cũng không
nghĩ ra được nguyên nhân.
"Em đang vò nát cuốn tạp chí." Âm thanh lười biếng vang lên bên tai cô.
Chỉ trải qua vài chục phút ngủ thiêm thiếp, mà sự mệt mỏi trên mặt Thù Lăng Vân đã biến mất không còn thấy tăm hơi.
Mạch suy nghĩ đang dạo chơi của Quách Khả Du liền quay trở lại, mới phát
hiện mình suy nghĩ đến mức mê mẩn, đến nỗi tạp chí trong tay sớm bị cô
vò đến nhăn nhúm .
"Anh có biết ai đang làm trò quỷ hay không?" Cô mở to hai mắt, nhìn chằm chằm Thù Lăng Vân, hỏi.
Đôi mắt sau chiếc kính gọng vàng trở nên trong suốt: "Lần này tham gia cạnh tranh các nhà sản xuất và cửa hàng tư nhân đã vượt quá con số một trăm, tổng số cổ đông dự đoán cũng hơn một ngàn người, thêm vào đó là số nhân viên của bọn họ. . . . . ."
"Đủ rồi! Em hiểu!” Cô hơi nắm được tình hình, "Ý của anh là, người đồng ý bỏ tiền bắt cóc anh, nhiều đến đếm không hết sao?"
"Thương trường như chiến trường, thủ đoạn làm ăn của mỗi người khác nhau." Thù Lăng Vân kín đáo trả lời.
Vì lợi ích cá nhân, có vài người có thể bất chấp hậu quả, chuyện vừa xảy
ra chỉ là “chút lòng thành”, những chuyện lớn hơn hắn đều đã gặp, chỉ có điều bản thân là một người làm ăn, nếu như không thể bình tĩnh đối phó
với mọi chuyện, thì căn bản hắn không thể tồn tại đến bây giờ.
Quách Khả Du thở dài, "Làm ăn thật đúng là không dễ dàng gì!"
Cô cũng hiểu manh mối không nhiều, nghi phạm lại nhiều như sao trên trời,
tạm thời tìm chưa ra thủ phạm đứng phía sau, nên cũng chỉ có thể yên
lặng xem xét biến hóa.
Dù sao, nhiệm vụ lần này không thành công, nếu như đối phương thật sự cố ý muốn phá hoại, thì sẽ lộ cái đuôi hồ ly ra ngay!
"Nói đi thì nói lại, lá gan của anh thật đúng là lớn, biết rõ ràng có người
muốn bắt cóc anh, nhưng vẫn kiên quyết phải về Pháp." Cô có chút sợ nói.
Đêm đó nếu không có Thù Lăng Vân, không biết mình có toàn thân mà rời khỏi đó hay không?
"Nói đến đây anh mới nhớ tới, không nghĩ tới miếng võ phòng thân của em lại
luyện tốt như vậy!" Hắn nhìn nhất cử nhất động của cô, thanh âm mềm mại
vô cùng, "Anh nghĩ, em đã đủ năng lực làm vệ sĩ riêng của anh, tùy lúc
tùy chỗ có thể giúp anh rồi."
"Ý của anh là, lượng công việc của
em lại tăng lên? Có tăng lương hay không? Lần trước tiền thuốc thang em
còn chưa có tính với anh đấy! Sau này trở về em mới phát hiện, đôi giày
cao gót cũng hư, đôi giày này trị giá 2500 đồng đấy!"
Thù Lăng Vân nhẹ nhàng cười một tiếng, "Anh sẽ không bạc đãi em."
Cô hài lòng gật đầu một cái, ngay sau đó lấy Notebook ra, giúp Thù Lăng Vân chỉnh sửa lại tài liệu.
"Cám ơn anh."
Thù Lăng Vân liếc nhìn cô một cái, sau đó lấy ra một xấp văn kiện, dường như hắn mãi mãi không làm hết việc.
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ -----
Bóng đêm càng ngày càng đậm, ngoài cửa sổ chỉ còn lại một mảng tối đen như
mực, rất nhiều hành khách cũng tắt đèn xem báo, hoặc tiến vào mộng đẹp.
Mặc dù chỗ ngồi khoang thương gia tương đối rộng rãi, nhưng so ra sự thoải
mái vẫn thua giường nhà mình, Quách Khả Du khi ngủ cả người đau nhức,
không ngừng xoay chuyển bên phải rồi lại bên trái, tìm không ra tư thế
ngủ khiến cô có cảm giác thoải mái.
Trong khoang máy bay, ánh đèn càng ngày càng mờ, khi ánh mắt mông lung của cô mở ra thì lại phát hiện Thù Lăng Vân bên cạnh vẫn còn ở vùi đầu chăm chú pano quảng cáo buổi
triển lãm đặc biệt.
Hắn dường như nhận thấy cô không thoải mái,
đột nhiên ngẩng đầu lên, khóe miệng vẫn như cũ cong lên một đường cong
cười như không cười.
"Quá nửa đêm rồi, lạnh không?"
"Vâng, có chút."
Lông mi của cô rung động, nhắm mắt lại lần nữa, không lâu sau, cảm thấy hắn
quan tâm cởi áo khoác ra, đắp lên hai vai trần của cô.
Có lẽ do
không thường đi máy bay, nên quần áo ấm của Quách Khả Du cất hết trong
va li. Thù Lăng Vân thì ngược lại, bởi vì thường bay tới bay lui khắp
châu Âu vì công tác, nên lúc nào cũng sẵn sàng một cái áo khoác, lúc này vừa vặn cần dùng đến.
"Dựa vào vai anh ngủ đi!"
Thù Lăng
Vân nhích người ghé sát tai cô nói khẽ, bàn tay dầy ấm cùng lúc kéo đầu
cô dựa lên vai mình, để cô có thể nằm thoải mái một chút.
Quách
Khả Du mặc dù ngủ mơ mơ màng màng, nhưng biết động tác như thế là quá
mức thân mật, cô hé miệng muốn phản kháng thì đầu ngón tay người đàn ông đã di chuyển đến sau đầu cô, nhẹ nhàng giúp c