Polaroid
Kết Hôn Với Tổng Giám Đốc

Kết Hôn Với Tổng Giám Đốc

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323260

Bình chọn: 8.00/10/326 lượt.

ên ngoài phòng phẫu thuật của bệnh viện, nóng lòng ngồi đợi là cha mẹ Thù, Tony, bác Mạnh quản gia, còn có Quách Khả Du đang khóc sướt mướt.

"Bác trai bác gái, cháu thật sự vô cùng xin lỗi hai bác, là cháu hại Lăng Vân. . . . . ."

"Cháu đừng lo lắng, Lăng Vân không có việc gì, ngoan, đừng khóc. . . . . ." Bà Thù vỗ vai Quách Khả Du, ôm cô vào trong ngực.

Bà hiểu, thật ra thì Quách Khả Du chẳng dễ chịu gì, ngoại trừ nỗi đau

trong lòng, trên mặt trên tay của cô cũng hiện đầy vết thương lớn nhỏ,

bắp chân thậm chí bị đạn xuyên thủng, khâu mấy mũi kim, cũng đủ nhếch

nhác rồi!

"Con bé Annie này thực sự quá đáng, lại có thể làm ra những chuyện như vậy!" Ông lão Thù tức giận mắng.

"Ông chủ, ông đừng tức giận có hại cho cơ thể, tôi tin cậu chủ sẽ được ông

trời phù hộ." Bác Mạnh an ủi ông chủ, ánh mắt lại cứ nhìn cửa phòng mổ.

Cửa phòng mổ vẫn đóng chặt như cũ.

"Phụ nữ thật là mầm họa mà! Lăng Vân nhất định là điên rồi mới có thể yêu

phụ nữ! Nếu là tôi, tôi tình nguyện làm người đồng tính luyến ái!"

Lời Tony vừa thốt ra, lập tức đổi lấy vài đôi mắt nhìn anh ta chằm chằm.

"Ách. . . . . . Ý tôi là, mặc dù thích phụ nữ, nhưng không cần đem chính mình làm thành bộ dạng đức hạnh a!" Tony tranh thủ thời gian giải thích, nếu không thật sẽ trở thành đồng tính luyến ái rồi.

Đột nhiên, cánh cửa bị mở ra, y tá kêu to: "Người nhà của Thù Lăng Vân?"

Đoàn người vội vàng chạy nhanh tới, "Có đây.”

"Chúng tôi cần nhóm máu O, nhưng ngân hàng máu của bệnh viện sử dụng không đủ, trong số người nhà có ai nhóm máu O không?"

"Tôi nhóm máu A." Tony nói.

"Hai vợ chồng chúng tôi nhóm máu O, có thể truyền máu cho nó không?"

"Không được, hai người lớn tuổi quá, không thích hợp."

"Vậy làm sao bây giờ? Không còn ai nhóm máu O rồi."

"Nếu điều từ bệnh viện khác đến, sợ rằng bệnh nhân không chờ đợi được lâu như vậy. . . . . ."

"Tôi nhóm máu O, tôi sẽ truyền máu cho Lăng Vân."

"Thật tốt quá!" Y tá nói: "Cô đi theo tôi!"

"Ừ." Quách Khả Du chân thấp chân cao theo sát y tá tiến vào phòng phẫu thuật.

Rất nhanh, cánh tay Quách Khả Du bị cắm kim rút máu, dòng máu đỏ tươi chảy dọc theo dây truyền máu xuống.

"Cô phải nhẫn nại một chút, lượng máu lấy ra có thể vượt quá bình thường."

"Không sao, chỉ cần có thể cứu sống anh ấy, cho dù muốn rút sạch máu trên người tôi, tôi cũng bằng lòng!"

Y tá cảm động vỗ vỗ vai của cô.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, máu tươi của cô cũng từng giọt từng giọt truyền vào cơ thể Thù Lăng Vân.

Khi cửa phòng phẫu thuật mở ra lần nữa, Quách Khả Du gương mặt trắng bạch

được y tá dìu đi ra, sau đó bác sĩ cũng đi theo ra ngoài.

Bà Thù vội vàng đỡ Quách Khả Du ngồi trên ghế nghỉ ngơi, ân cần hỏi: "Bác sĩ, xin hỏi tình trạng con tôi bây giờ như thế nào?"

Bác sĩ trầm ngâm một lát, rồi chậm chạp nói: "Bệnh nhân phẫu thuật rất

thành công, nhưng . . . . . Cơ hội tỉnh lại chỉ có 50%! ’

"Không phải rất thành công sao? Sao lại chỉ có 50%?" Quách Khả Du lo lắng hỏi

bác sĩ, không để ý mình mới vừa bị rút không ít máu, cả người vẫn còn

trong trạng thái hoa mắt chóng mặt.

"Phẫu thuật rất thành công là không sai, tuy nhiên, đó chẳng qua là chỉ bảo đảm anh ta không có nguy hiểm đến tính mạng."

"Bác sĩ, ý của ông là. . . . . ." Quách Khả Du khó có thể tin hỏi.

"Nếu như bệnh nhân không tỉnh lại, như vậy. . . . . . Rất có thể biến thành người sống đời sống thực vật!"

"Cái gì? Người sống đời sống thực vật?" Quách Khả Du quả thật không thể tin được lời bác sĩ vừa nói.

"Có thể tỉnh táo lại hay không, vậy thì phải xem ông trời đối với anh ta có ưu ái hay không."

Quách Khả Du nghe xong gần như té xỉu, may mắn có bà Thù ôm chặt lấy cô, cô mới không tê liệt cả người ngã xuống mặt đất.

"Tại sao lại như vậy. . . . . . Đều là tôi hại anh ấy! Đều là tôi. . . . . ."

Quách Khả Du khóc nức nở, bà Thù càng xem càng không đành lòng, cố nén bi

thương, dặn dò bác Mạnh đưa Quách Khả Du trở về nhà Thù gia nghỉ ngơi,

nhưng làm sao cô cũng không chịu trở về, cố tình muốn ở bên cạnh Thù

Lăng Vân.

"Khả Du, cháu vừa mới rút nhiều máu như vậy, đi về nghỉ trước đi, nếu Lăng Vân tỉnh lại, chúng ta nhất định lập tức thông báo

cho cháu biết.”

"Cháu không muốn. . . . . . Cháu không muốn. . . . . ."

Trong miệng kêu gào, nhưng đầu cô cảm thấy quay cuồng, Quách Khả Du nhắm mắt lại, lập tức ngất xỉu.

--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------

"Lăng Vân. . . . . . Lăng. . . . . . Vân. . . . . . Tại sao lại như vậy? Tại sao?"

Quách Khả Du nằm trên giường khóc thất thanh, cô không cách nào tiếp nhận sự

thực này, kiên trì muốn đi thăm Thù Lăng Vân, nhưng bà Thù không chịu để cho cô xuống giường, bởi vì cô thật sự quá yếu rồi!

"Bé con, nghe lời bác nói, trước tiên tĩnh dưỡng cơ thể mình cho khỏe đã, rồi hãy đến thăm Lăng Vân, được không? ’

Bà Thù thật sự lo lắng nếu cô nhìn thấy Thù Lăng Vân, bởi vì khó thừa nhận mà té xỉu lần nữa.

"Cho cháu nhìn anh ấy được không? Cho dù là một lần cũng được, cháu van cầu bác, bác gái." Nước mắt của cô lại trào ra.

"Nhưng . . . . . ."

"Bác gái!"

"Haizz. . . . . . Đư