
ợc rồi!"
Bà Thù đỡ Quách Khả Du yếu ớt đi tới phòng chăm sóc đặc biệt, mặc dù mình
cũng rất lo lắng cho bệnh trạng của con trai, nhưng suy nghĩ một chút,
vẫn là đem thời gian nhường lại cho cô dâu mới, lặng lẽ lui ra ngoài.
Quách Khả Du thấy người cô luôn thương nhớ trong lòng nằm trên giường bệnh
không nhúc nhích, dựa vào bình ô xy duy trì sinh mạng, đau lòng không
thể nào tả được.
"Lăng Vân. . . . . . Anh nhất định phải tỉnh lại, nhất định."
Quách Khả Du vuốt ve khuôn mặt tuấn tú kia, đau lòng hôn đôi mắt, cái mũi, khuôn mặt, sau đó là đôi môi thật mỏng của hắn.
Cô nâng đôi tay thật dầy lên, nhẹ nhàng ghé vào lỗ tai hắn nói cho hắn
biết: "Bất kể anh ngủ bao lâu, một năm, hai năm, thậm chí là mười năm,
hai mươi năm, em đều sẽ chờ anh, sẽ vẫn chăm sóc anh."
Quách Khả Du yêu thương nói, khiến mấy người đứng ngoài cửa cũng liên tiếp lau nước mắt.
Mấy ngày sau, Quách Khả Du ngày ngày ở bên cạnh giường bệnh của Thù Lăng
Vân, giúp hắn lau rửa cơ thể, cắt tỉa tóc, y tá Liên đi vào giúp Thù
Lăng Vân đổi tíu nước tiều, cô cũng muốn tự mình làm.
Mới trôi qua mấy ngày mà Quách Khả Du đã gầy đi thấy rõ.
Bà Thù thật sự không đành lòng nhìn cô ngày đêm như vậy, không nghỉ ngơi mà chăm sóc con trai mình, nên rất thương xót nói:
"Khả Du, con đừng ngược đãi mình như vậy, được không? Lăng Vân không biết
khi nào mới có thể tỉnh lại, con cứ kéo dài như vậy, sợ rằng đến khi
Lăng Vân tỉnh lại, con cũng ngã bệnh!"
"Lăng Vân sẽ tỉnh lại sao? Đúng không? Bác gái, hãy nói cho cháu biết."
Không phải lần đầu tiên cô hỏi câu này, kể từ ngày bác sĩ tuyên bố Thù Lăng
Vân có thể biến thành người sống đời sống thực vật, cô liền hỏi qua vô
số lần, tinh thần cũng biến thành hoảng hốt, có lúc tỉnh táo, nhưng có
lúc lại rơi vào những hồi ức trong quá khứ, cứ lầm bầm kêu tên Thù Lăng
Vân.
Bà Thù thật sự không chịu nổi Quách Khả Du cứ hành hạ mình như thế, nên hôm nay ép buộc cô trở về nhà Thù gia mà ngủ một giấc.
Trong phòng ngủ tràn ngập hình bóng của Thù Lăng Vân, trở lại nhà Thù gia, Quách Khả Du làm sao có thể yên tâm ngủ được.
Cô nhìn hình ảnh Thù Lăng Vân trên đầu giường ngẩn cả người, vừa chạm đến
nét mặt tuấn tú của Thù Lăng Vân, nước mắt của cô lại trào ra như mưa.
Tại sao người bị thương không phải là cô? Cô tự hỏi, thật lâu tâm trạng
không thể nào bình tĩnh lại được, cô khóc mãi, cũng không biết trải qua
bao lâu, liền mơ màng ngủ thiếp đi.
Trong giấc mộng, Quách Khả Du loáng thoáng thấy gương mặt tuấn tú quen thuộc của Thù Lăng Vân, cô vui mừng tiến lên muốn kéo tay của hắn, nhưng lại chụp hụt.
"Lăng Vân, anh đừng có đi! Đừng bỏ em!" Quách Khả Du kêu to rồi tỉnh lại, khiến bác Mạnh long lắng đi tới.
"Cô Quách, cô có khỏe không?" Bác Mạnh ở ngoài cửa quan tâm hỏi thăm.
Quách Khả Du vội vàng nhảy xuống giường, phóng tới mở cửa, câu đầu tiên liền hỏi:
"Lăng Vân tỉnh lại sao?"
"Không có."
Quách Khả Du thất vọng lui về sau mấy bước, cơ thể lảo đảo muốn ngã, bác Mạnh vội vàng đỡ cô đến mép giường ngồi xuống.
"Cô Quách, cô phải kiên cường a!" Bác Mạnh bị chân tình của cô làm cảm động đến rơi lệ.
Nghe vậy, Quách Khả Du không thể tiếp tục khống chế tình cảm của mình, cô vùi mặt vào trong gối, khóc thất thanh. Sau khi Annie biết
mình gây ra đại họa, liền bắt đầu tránh né mọi người, qua một thời gian, cô ta biết thù Lăng Vân vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại thì liền lặng lẽ mang theo hành lý đơn giản rời Pháp, quay về trú ngụ nhà Lưu An Vinh ở
Đài Loan.
"Anh, làm sao đây? Cảnh sát Pháp đã hạ lệnh điều tra
hung thủ gây tổn thương cho Thù Lăng Vân, nghe nói hiện tại người nhà
Thù gia cũng mời thám tử tư, dốc sức truy xét xem hung thủ điều khiển ở
phía sau."
"Đừng sợ! em cứ an tâm đợi anh ở đây, sẽ không ai nghi ngờ em. Chờ anh từng bước thôn tính tập đoàn Lượng Bích Tư xong, xem
còn ai dám động tới một cộng lông măng của em." Lưu An Vinh cười rất tà
ác, rất đắc ý.
"Anh, thì ra là anh thực sự lén lút mua cổ phần
của Lượng Bích Tư? Lần trước số tiền tổn thất trong dự án thu mua mảnh
đất đó, có phải do anh động tay động chân hay không?"
"Không sai, khoản tiền lấy được từ dự án thu mua này, lọt vào túi anh ước chừng
vượt qua mười triệu, đến bây giờ Thù Lăng Vân cũng không biết hắn đã tổn thất một số tiền lớn, còn tán dương năng lực của anh giỏi hơn so với
Thù LăngQuân!" Lưu An Vinh cười một tiếng rất gian xảo.
"Em nghe
nói trước mắt Thù Lăng quân đã tiếp quản vị trí tổng giám đốc tập đoàn
Lượng Bích Tư, hơn nữa em còn nghe nói, anh ta sắp phát hành một số cổ
phần."
"Chờ nghe em nói đã quá chậm! Trên thực tế, anh đã sớm thu mua được 30% cổ phần của Lượng Bích Tư, không lâu nữa, toàn bộ tập đoàn là của Lưu gia chúng ta rồi!"
"Anh, anh làm như vậy rất tốt, nhưng anh ngàn vạn lần phải đề phòng Thù Lăng quân, anh ta không phải kiểu người đơn giản."
Annie nhận lấy điếu xì gà trên tay Lưu An Vinh, hút một hơi, sau đó ngồi vào ghế sa lon.
"Thù Lăng Quân? Hàaa...!" Lưu An Vinh cười lớn một tiếng, tiếp theo nói:
"Nếu như là lão hồ ly Tony kia, anh còn có điều lo ngại; chứ là Thù Lăng Quân, nơi