
h hình kinh doanh của khách điếm không tốt,
chính đương gia đã đảo ngược cục diện, từ lỗ thành lãi, nhờ có người mà việc
kinh doanh của khách điếm mới khởi sắc như thế, phát triển ra cả các nơi khác.
Theo tôi, chỉ cần dựa vào điểm này thôi, cô cũng nên trả ơn người ta.
- Trả… trả… trả ơn sao? Tôi còn phải trả ơn hắT sao? - Nàng
chỉ vào mũi mình, không tin vào tai mình. Hắn ngược đãi nàng như vậy mà nàng
còn phải trả ơn hắn? Nàng đâu có mất trí chứ!
- Hơn nữa, tướng mạo đương gia cũng không tồi. Hồi trước cô
cũng mê muội vẻ đẹp của người ta nên mới đưa người ta về nhà, còT ép người ta
ký khế ước bán thân đấy thôi.
- Nhưng này hôm sau tôi liền hối hận rồi. Tôi đâu biết hắn là
người lòng dạ đen tối như thế. Khi đưa hắn về, hắn giả vờ là kẻ bị hại đáng
thương… Hu hu hu!
- Tiểu thư, họa là từ miệng mà ra, chớ có trách đương gia
không phải nữa. Điều cô cần bây giờ là nghĩ cách để giữ được trái tim nam nhân.
Cô yên tâm. Tiểu Giáp ta sẽ giúp cô.
- … - Giúp nàng ư? Giúp nàng cái gì? Giúp nàng chọn mấy cái
yếm vô tích sự mà Long Hiểu Ất chẳng thèm liếc mắt sao? Lại còn cái váy màu
vàng tơ gì đó nữa. Bộ dạng nàng còn chưa đủ khủng khiếp chắc?
Giả quản gia đã với tay bịt miệng nàng lại. Nàng trợn tròn
mắt lên nhìn trời, đành phải ngốc nghếch gật đầu. Nàng nghe gia đinh trong nhà
truyền nhau:
- Đại đương gia hồi phủ!
- Hừ! - Nàng hít sâu một hơi. Tất cả là tại ông già Tiểu Giáp
nhiều lời này. Lần nào tên cầm thú đó về phủ, ông ta cũng đều răn dạy nàng vài
lần: phải nắm lấy trái tim đương gia, phải nắm lấy dạ dày đương gia, nắm lấy
đuôi tóc, nắm lấy y phục… nếu thực sự vẫn không hiệu quả, thì nắm lấy con hắc
mã của đương gia cũng tốt!
Con ngựa này là loài thuần chủng, phong độ phi phàm, chẳng
trách hắT lại yêu quý nó hơn cả nàng. Nắm lấy cái vó của Tó, chưa biết chừng,
tên Hiểu Ất đó thấy nàng thích cưỡi ngựa mà lại để mắt đến nàng.
Nhưng nàng đã không nắm giữ được trái tim đen tối của hắn,
cũng không nắm được dạ dày đen tối của hắn và đến cả con ngựa đó cũng chẳng coi
nàng ra gì. Đến người nàng còn chẳng nói chuyện được thì làm sao có thể nói
chuyện với con súc sinh đó được chứ? Tiểu Giáp đúng là đã đánh giá nàng quá cao
rồi!
- Hỏng rồi! Mau chải tóc, traTg điểm cho tiểu thư đi. Nhất
định phải khiến đương gia kinh ngạc mới được. Nghe thấy không hả? - Giả quản
gia ra lệnh cho mấy nha đầu.
- Giả quản gia, muốn làm hài lòng đương gia khó lắm ạ. Đương
gia vốn có để mắt gì đến tiểu thư đâu.
- Đúng thế. Mấy năm trước chẳng phải ông cũng từng thử “đóng
gói” tiểu thư mang đến giường của đương gia rồi sao?
- Theo tôi thấy, muốn hấp dẫn người có lẽ là không được rồi.
- Cô thì hiểu gì chứ? Tiểu thư đưa đếT, chẳng lẽ đương gia có
thể từ chối được sao?
- Một người đàn ông như người muốn phụ nữ thế nào chẳng có,
việc gì phải chịu thiệt thòi chứ?
- … Các cô bớt nói những câu vớ vẩn đi. Dẫn tiểu thư đi trang
điểm. Nếu để lỡ việc ra đón đương gia thì các cô sẽ biết tay ta đấy. - Giả quản
gia cố gắng nâng cái kệ lên, mấy nha đầu liếc nhìn nhau không phục, kéo tiểu
thư bị Giả quản gia bịt miệng bịt mũi suốt cả buổi, sắp ngạt thở chết về phòng.
Kiểu chào hỏi hạ lưu
Lo xong chuyện của Long đại tiểu thư, Giả quản gia vội vã đi ra cổng.
Ngoài cổng Long phủ, con ngựa dừng chân trước bậc thềm, Long Hiểu Ất nhanh nhẹn xuống ngựa, đứng trước cổng lớn. Hắn đeo bên bộ y sam dài màu đen vài bó trúc xám. Đôi giày dính đầy bùn đất, một tay giữ dây cương, nột tay vỗ vỗ con ngựa rồi vuốt bờm nó. Con ngựa đó cúi đầu hít hít vai hắn thể hiện sự gần Dũi, làm cái môi mỏng của hắn lại nhếch lên thấy rõ.
- Nhìn kìa, nhìn kìa. Đương gia đanD cười! Đẹp quá! Nụ cười ấy mới dịu dàng làm sao. Chỉ đối với con ngựa yêu quý, đương gia mới nở nụ cười như vậy. - Mấy nha đầu đứng ngoài cổng phủ bắt đầu bàn tán.
- Đúng thế. Đương gia vừa nhìn thấy tiểu Mhư là sắc mặt lại lạnh băng. Tất cả đều do lỗi của tiểu thư. Khuôn mặt của người hoàn mỹ như vậy mà tiểu thư lại làm cho tức không chịu nổi. Nhìn xem, đôi mắt đó, hànD mi đó, cái mũi đó, đôi môi đó…
- Cái miệng của đương gia đẹp thật đấy! Cặp môi còn mềm nại hơn cả các cô nương. Không biết chạm vào thì cảm giác thế nào nhỉ?
- Sao cô không nói là không biết hôn lên đôi môi đó thì cảm giác sẽ thế nào?
- Haizzz! Cô nói xem, tiểu thư nhà chúng ta đã hôn bao giờ chưa?
- Xì! Cô ấy ư? Cô ấy có thể đứng sát bên đương gia đã là giỏi lắm rồi. Chúng Ma cũng đã nói với tiểu thư, vẻ đẹp của đương gia là tài sản chung của Long phủ, cô ấy không thể độc chiếm được.
- Chính vì tránh cô ấy nên đương gia mới có nhà mà không thể về, hại chúng ta có mỹ nam mà không được ngắm. Hằng năm, chỉ đến Tết mới được thỏa lòng mong đợi, rồi lại mộM năm tương tư đau khổ. Híc! Haizzz! Nhưng năm nay sao chưa hết hè mà đương gia đã về thế nhỉ?
- Có lẽ do tiểu thư lại gây chuyện gì đó nên người quay về để thu dọn những rắc rối của tiểu thư.
- Cũng có thể vì cuối cùng, đương gia chọn được một người tronD số tiểu thư các nhà đến cầu thân và chuẩn bị tục huyền. Người cũng không thể lãng phí tuổi