
thể hiện ý này, bôi xấu nàng.
Long đại đương gia thản nhiên truyền đạt ý nghĩa trong cách
giáo dục của hắn. Còn nàng thì bị hắn bắt đứng như vậy trong tuyết suốt cả đêm.
Từ đó về sau, nàng cũng hiểu được rằng, thực ra “hồng hạnh xuất tường”, loại
việc đó cũng chẳng có gì là thú vị.
Nghĩ đếT cảnh thê thảm ấy, toàn thân nàng run rẩy:
- Ta không về đâu. Tói gì ta cũng không về. Ta, ta… Em xem
mặt ta thành ra thế này, lại còn vừa đập nát khách điếm. Hắn sẽ giết ta mất.
Chắc chắn hắn sẽ giết chết ta. Ta… Đúng rồi. Em nói với hắn rằng, ta cùng các
thiên kim tiểu thư ra ngoài, tạm thời không có ở nhà.
- Tiểu thư đừng ngốc thế. Cô nghĩ Long phủ chúng ta không có
tai mắt của đương gia sao? Mỗi ngày cô ngáp mấy cái, đương gia cũng đều biết rõ
mồn một.
- … - Được rồi. Cả thế giới này đều biết nàng là Long đại
tiểu thư không có chủ quyền, không cần phải nhắc nhở nàng nữa.
- Đương gia sắp về rồi. Liệu đương gia có đếT kiểm tra cửa
tiệm không? - Tiểu nha đầu khi nãy vỗ tay sực nhớ đến điều này.
- Tất nhiên sẽ đến rồi. 1227, cô nên nghĩ cách giải thích với
đương gia về đống đổ nát ở trên lầu đi. - Chưởng quỹ lật sổ sách nghĩ đến hình
phạt còn tàn khốc hơn.
- … Hu hu! Tôi muốn gặp bạch mã hoàng tử! Tôi muốn gặp bạch mã
hoàng tử! Tôi không muốn gặp bà mẹ kế đó! Tôi không muốn, không muốn, không
muốn! Oa oa oa! - Bạch mã hoàng tử đang ở đâu? Sao đến lúc này mà chàng vẫn
chưa xuất hiện chứ. Nàng quyết định đợi đến lúc gặp được bạch mã hoàng tử của
mình, nàng sẽ đá vào hai chân chàng. Ý gì nhỉ? Phạt vì tội đến trễ ư? Híc!
Leo tường ngắm cảnh xuân
- Đó là nha đầu nhà ai thế? Khắp người lấm bẩT, lại còn bị
Tha đầu khác kéo chạy nữa chứ.
- Còn ai nữa? Long đại tiểu thư của khách điếm Đại Long Môn
đấy. Hôm nay, ông chủ Long về. Chắc là họ vội vàng về nghênh đón đấy mà. Híc
híc!
- Haizzz! Ông chủ Long về sao? Chẳng phải ông ấy chỉ về ăn
Tết thôi à, sắp về thật sao?
- Đúng, đúng. Cô kích động thế làm gì?
- Vớ vẩn! Ông chủ Long sắp về. Tôi phải về thông báo với tiểu
thư nhà tôi. Có khi còn được thưởng tiền ấy chứ.
- Về thì về. Cô báo với tiểu thư nhà cô làm gì? Lần trước ông
chủ Long đã bàn chuyện hôn nhân với tiểu thư nhà tôi rồi còn gì.
- Bàn chuyện hôn nhân ư? Thôi đi. Không phải mấy năm trước,
tiểu thư nhà cô đã xuất giá rồi sao? Ông chủ Long còn sai người đem quà cưới
đến tặng người tình mà. Sao vậy? Tiểu thư nhà cô lại nhanh chóng cải giá thế à?
- Lần này là nhị tiểu thư nhà tôi, không được sao?
- … Tôi nhớ nhị tiểu thư nhà cô năm nay mới có mười lăm mà.
- Đúng thế. Vừa đủ tuổi.
- Thôi đi. Ai chẳng biết ông chủ Long mến các tú nữ khuê các
duyên dáng giỏi cầm kỳ thi họa, học rộng biết nhiều chứ. Nhị tiểu thư nhà cô
miệng còn hơi sữa, sẽ chẳng khác gì con khỉ chưa động phòTg đã bị bỏ rơi của
ông chủ Long đâu.
- … Tiểu Đinh, buông tay ra… để ta đến đó. - Nàng nghe thấy
giọng mình run lên.
- Tiểu thư, chúng ta không còn thời gian nữa. Mau về nhà chải
đầu trang điểm thôi. Tếu không thì tiểu thư sẽ thành khỉ thật đấy. - Tiểu Đinh
lôi mạnh tiểu thư đaTg giận dữ, mặt tái xanh, cắn răng bặm môi. Từ khi tiểu thư
ra làm tiểu nhị ở cửa tiệm thì sức nàng cũng càng ngày càng khỏe hơn, cô sắp không
kéo nổi tiểu thư nữa rồi.
Hai nha đầu buôn chuyện trên phố hoàn toàn không thể hiểu
được nỗi khổ của Tiểu Đinh, vẫT tiếp tục ăn nói hùng hồn…
- Tiểu thư nhà cô thì có gì tốt chứ? Nghe nói nhà cô nợ ông
chủ Long một khoản tiền lớn vẫn chưa trả. Cô ấy chẳng có chút giá trị gì với
ông chủ Long đâu. Lại còn bán con cầu vinh, kết quả cũng lại bị đá đi làm tiểu
nhị sáu, bảy, năm như người ta thôi. Mọi thứ đổi thay. Cô nghĩ rằng ông chủ
Long bây giờ vẫn còn là Long đại đương gia khi vừa tiếp nhận cái khách điếm nhỏ
trước đây ư? Với thân thế của ông ấy lúc này, đương nhiên phải chọn khuê nữ con
nhà gia thế môn đăng hậu đối để tục huyền[1'> rồi.
[1'> Tục huyền: Từ cũ dùng trong văn chương, nghĩa là lấy vợ
khác sau khi vợ cũ qua đời.
- … Tiểu Đinh, để ta ra đó. Ta phải cho họ một trận. - Có thể
nhịn được thì đã nhịn. Khi không thể nhịn nổi nữa, nàng quyết định dùng nắm đấm
để đòi lại công bằng cho mình.
- Tiểu… tiểu thư, đừng… đừng đi.
- Khốn khiếp! Tói lão nương là con khỉ còn có thể bỏ qua. Lão
nương đây đã chết, bị liệt hay tàn phế đâu mà dám dùng hai chữ “tục huyền”. Ta
phải cho họ một trận. Nhất định ta phải đánh…
- Tiểu thư đừng đi. Đương gia ghét nhất là những cô nương thô
lỗ đánh nhau trên phố. Nếu đương gia biết tiểu thư lại chạy ra ngoài đánh lộn
thì cô sẽ lại thê thảm đấy. Tiểu thư quên bốn năm trước, đương gia đã lấy độc
trị độc, đẩy cô vào võ quán để cô phải chịu cảnh khốn khổ làm bao cát suốt nửa
năm thế nào rồi sao?
- … - Đừng nhắc đến sự ngược đãi tàn tệ của bà mẹ kế đó với
nàng nữa được không? Lòng nàng đã đủ sợ hãi rồi.
- Tiểu thư, hình như em nhìn thấy đoàn người ngựa vừa đi vào
cổng thành. Phía trước hình như là… đương gia. - Tiểu Đinh giật mạnh gấu áo
nàng.
Nàng lập tức bỏ qua hai nha đầu lắm chuyện, quay sang nhìn
đoàn người ngựa tiến vào cổng thành. Đ