The Soda Pop
Khách Điếm Đại Long Môn

Khách Điếm Đại Long Môn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 328904

Bình chọn: 9.5.00/10/890 lượt.

kiếm. Cuối cùng nàng đã tìm

được thứ mình cần…

Khế ước bán thân của Long Hiểu Ất.

Cuối cùng nàng nhớ đến đến chiếc mẹ nàng đưa cho khi nàng

thành thân năm mười một tuổi. Đó là của hồi môn của nàng: một chút ngân lượng,

mấy món đồ trang sức quý giá… Mẹ nàng còn dặn rằng,cô nương tốt luôn đem của

hồi môn giao cho tướng công giữ. Kết quả, nàng bị Long Hiểu Ất bỏ trước khi giữ

nó. Nàng lén đem bạc trong số của hồi môn đi mua tiểu thuyết đọc. Không phải

hắn không biết chiếc hộp đó là của hồi môn thuộc về hắn nhưng hắn mắt nhắm mắt

mở để cho nàng tự xử lý nó. Hắn chưa từng đòi nàng. Tiểu thuyết cũng tốt, đồ ăn

vặt cũng tốt. Hắn dung túng cho nàng tiêu tán của hồi môn của mình.

Nàng hì hục lôi chiếc hộp đó ra. Khó khăn lắm mới lấy được

chiếc chìa khóa nhỏ trên cổ mình để cắm vào ổ khóa. Thường ngày nàng làm việc

đó rất nhanh nhưng lúc này không hiểu vì sao lại khó khăn như vậy. Đến khi nàng

lấy được sợi dây đỏ đeo trên cổ mình, mở hộp, đổ tất cả chỗ bạc vụn trong hộp

ra thì thấy một tờ giấy được gấp vuông vắn dưới đáy hộp.

Nàng mừng vì trí thông minh của mình đã phát huy tác dụng vào

lúc quan trọng này, vội cầm mảnh giấy đó lên mở ra xem từ phải sang trái, từ

trên xuống dưới.

Cứ mỗi chữ lướt qua, nụ cười trên môi nàng lại như cứng lại

một chút, mũi nàng bắt đầu sụt sịt, đầu gối cũng dần chùng xuống. Đến khi đọc

hết cả bản khế ước thì toàn thân nàng gần như đã đổ sụp, nặng nề ngẩng mặt nhìn

lên những xà ngang trên trần nhà.

Tại sao nàng luôn nghĩ sự việc đơn giản như vậy? Nàng quên

mất rốt cuộc đây không phải là thế giới nàng thấy trong tiểu thuyết, cái thế

giới đơn giản chỉ xoay quanh một nhân vật nữ chính, người ta chỉ cần hiểu rằng

hạnh phúc là tốt, không cần phải cố gắng, không cần phải tranh giành. Hạnh phúc

trong tiểu thuyết là từ trên trời rơi xuống, nàng chỉ cần dang tay ra đón lấy

nó. Người nàng thích sẽ không thể nào không thích nàng. Người nàng thích chắc

chắn sẽ sống bên nàng đến trăm tuổi. Thứ nàng cần sẽ không thể nào không rơi

vào tay nàng. Người nàng muốn giữ cũng sẽ mãi mãi không muốn bỏ đi.

Nhưng đây là thực tế… nàng không thể.

Nàng cầm khế ước bán thân trong tay. Sao nàng có thể giữ một

người không muốn ở lại…

Hóa ra, hắn chỉ cần dạy nàng cho đến khi nàng hiểu chuyện

thôi.

Hóa ra, hắn chỉ chăm sóc nàng cho đến khi nàng có thể tự lập

thôi.

Hóa ra, hắn chỉ ở bên nàng cho đến khi nàng không cần hắn nữa

thôi.

Đây là những điều kiện để hắn được tự do ra đi. Thế nên hắn

ép nàng học cầm kỳ thi họa, bỏ nàng, ép nàng tìm tướng công, bắt nàng đến làm

tiểu nhị ở khách điếm, đem gia sản trả về tên nàng, đưa nàng đi gặp mọi người,

bảo nàng hiểu chuyện hơn một chút, ghét nàng ỷ lại, chê nàng không ra gì. Nàng

cứ tưởng hắn coi thường nàng. Hắn không, hắn không hề coi thường nàng. Hắn chỉ

ghét nàng cố níu kéo bước chân ra đi của hắn, giống như một kẻ chỉ biết nhận sự

chăm sóc của người khác vậy.

Từ đầu đến cuối, từ trong ra ngoài, từ trên xuống dưới, Long

Hiểu Ất không hề muốn ở lại bên nàng, cam tâm tình nguyện chăm sóc nàng.

Hắn chỉ giữ đúng lời hứa. Cái gọi là quân tử một lời nói ra

chín ngựa khó đuổi. Hắn không thể không chấp nhận những rắc rối mà nàng gây ra,

mà nàng bỏ lại. Hắn vẫn là Thập cửu hoàng tử, con trai hoàng đế, đến từ kinh

thành xa xôi. Hắn đúng là từ trên trời rơi xuống, chỉ là không rơi vào lòng bàn

tay nàng thôi. Thế nên bất cứ lúc nào, hắn cũng có thể đi vì nàng không có khả

năng giữ hắn lại.

Cầm kỳ thi họa không biết, bàn tính sổ sách không hiểu, ngày

ngày gây họa, chống đối hắn, hạnh đỏ vượt tường, không bằng con gái nhà người

ta. Nàng như vậy không phải là khuê nữ trong lòng hắn. Nàng như vậy không bằng

cả Lâm Nội Hàm đánh khúc Lệ phượng hoàng. Nàng như vậy thật là mất

mặt, nàng như vậy đến bản thân nàng cũng thấy ghét chính mình. Nàng lấy gì để

đấu với Hoàng đế, lấy gì để giữ hắn lại…

Hắn muốn đi. Không giờ khắc nào hắn không muốn. Mỗi giờ mỗi

khắc hắn đều muốn. Chỉ cần nàng hiểu chuyện một chút, chỉ cần nàng tự lập một

chút, chỉ cần nàng trưởng thành một chút, thì hắn không cần phải ở lại nơi này,

nơi đối với nàng là nhà nhưng đối với hắn lại chẳng có ý nghĩa gì cả.

Long Hiểu Ất đẩy cửa ra, nàng cảnh giác thu mình, co chân

lại, ôm gối, vùi đầu giữa hai gối. Nhưng động tác đáng thương đó hoàn toàn trở

thành bộ dạng yếu đuối mà nàng ghét. Nàng lập tức buông ra, đứng dậy, làm như

không có chuyện gì, phủi váy, lấy tay quệt mặt, quay người chỉnh lại khăn trải giường,

nói với người phía sau:

- Huynh có khách ở đại sảnh à? Sao lại chạy đến đây tìm tôi?

Có phải muốn tôi mang trà lên không? Bây giờ người tôi rất bẩn thỉu không tiện

tiếp khách.

Mãi sau vẫn không có người lên tiếng, đến khi sống mũi nàng

cay cay, nàng mới nghe thấy tiếng bước chân đang tiến lại gần phía mình, một

cách tay đặt lên vai nàng, xoay người nàng lại.

Nàng bị động tác của hắn làm cho giật mình, vội vàng cúi

xuống nhìn đôi giày lấm lem vết bẩn của hắn. Nàng bỗng không kìm được tiếng nức

nở từ trong cổ họng, tiếng nức nở bật ra ngoài. Hắn sợ nàng