
dựng lên, ra sức lấp liếm, lên án hắn là kẻ ăn cây táo rào cây sung, đối với vị đại tẩu đang khẩn thiết cần sự giúp đỡ của Tiểu Như Ý thì không cậy răng nói một câu nào, lại đi nói với một người đàn bà... một người đàn bà còn không hiểu đạo làm vợ, còn hư hỏng hơn cả nàng.
Bạch Phong Ninh nhếch môi, đang định trả lời thì bị Bạch Trì thị ngồi bên cạnh giơ tay ngăn lại.
Đôi môi xinh đẹp của bà mấp máy, từng chữ thốt ra:
- Muốn ghen tuông với con trai ta cũng được. “Con gái” của Hiểu Ất, xin hỏi cô đã có “hưu thư”[1'> chưa?
[1'> Giấy bỏ vợ.
Trả lời bà ư? Chỉ có một âm thanh đặc sắc của Long Tiểu Hoa mà thôi.
- Xì! Long Tiểu Hoa đang vật lộn. Từ tư tưởng đến thể xác đều đang vật lộn.
Vì nàng hoàn toàn không biết phải lấy hưu thư từ người chồng trước. Từ đầu đến chân, nàng vẫn là một trinh nữ đã có chồng. Nàng ngưỡng mộ người trong mộng đã nhiều năm. Nàng có qua lại với con trai của người ta và còn dùng sách của thần tượng để ném tiểu thúc nhà mình. Hơn nữa, trước mặt thần tượng, nàng lại trót thể hiện một khuôn mặt ghen tuông xấu xí. Thật đúng là khó ngờ! Mọi thứ đều phơi bày trước mặt thần tượng của chính mình.
- Ôi! Bối rối quá... Bối rối quá! A a a a!
Bản thân không biết nên phản ứng thế nào? Nàng sụp xuống, ôm lấy chân bàn, muốn che giấu đi cảm xúc khó tả của mình.
- Tiểu Phong Ninh, đại tẩu của con không sao chứ? - Bạch Trì Như Ý nhìn cái bàn lắc lư trước mặt rồi lại nhìn cậu con trai cười hỏi.
- Không sao đâu ạ. Mỗi khi nghĩ không thông chuyện gì, cô ấy đều như vậy. Mẹ cứ dần dần làm quen đi. - Khi Hiểu Ất đi, nàng cũng thu mình trên giường. Hắn không hề lạ lẫm với cảnh tượng trước mắt, điềm nhiên như không có chuyện gì, chỉ đưa tay nhấc lấy ấm trà đang lắc lư trên bàn, rót nước trà vào một chiếc chén, ngón tay hắn mân mê chiếc ấm, mà màu trà xanh vẫn tiếp tục làm tâm hồn hắn lơ lửng.
- Thật sự là phải quen với chuyện này sao? Vậy chúng ta phải đợi cô ấy hết bối rối rồi mới có thể nói tiếp về chuyện kế tục hương hỏa ư?
Bạch Trì Như Ý nhấp một hớp trà, nghe dưới chân bàn có tiếng răng va cầm cập vào nhau.
- Tôi không có hưu thư nhưng tôi thích Tiểu Như Ý. Tôi không có hưu thư nhưng tôi thích Tiểu Như Ý. Tôi thích Tiểu Như Ý... - Hai chuyện chẳng hề liên quan gì đến nhau đang đan xen trong đầu Long Tiểu Hoa. Cuối cùng, nàng thật sự khó chịu đựng nổi nữa và nó đã phát tác ra thành câu hỏi: - Không có tờ giấy đó thì không thể thích Tiểu Như Ý được sao? Ai quy định điều ấy?
Câu trả lời khiến nàng càng thêm khó hiểu.
- Không có hưu thư vẫn có thể thích Tiểu Như Ý, nhưng không có hưu thư thì không được ghen tuông với con trai ta! - Bạch Trì Như Ý lo lắng cho con trai. Bà đập bàn lớn tiếng với con chuột dưới gầm bàn. Con chuột đó bị quát giật mình, cúi đầu nhìn bộ dạng đáng thương của mình rồi quay sang nhìn Bạch Phong Ninh đang uống trà như không liên quan.
- Không... không được sao? - Nàng lẩm bẩm.
Bạch Phong Ninh khổ sở cười vô tội. Ánh mắt hắn dừng lại trên kẻ đang bị mẹ hắn làm khó. Rõ ràng là đầu óc nàng đang xoay với tốc độ cao khó mà chịu đựng nổi, đang đình công, nếu không thì sao nàng lại hỏi hắn câu hỏi không biết liêm sỉ là gì nhưng lại vô cùng đáng yêu như vậy? Hắn ho nhẹ một tiếng, quyết định không thể phá vỡ nguyên tắc của mình. Thế nên hắn giả ngốc nói:
- Không được cái gì?
Nàng không trả lời, cắn môi, hướng đôi mắt đáng thương của mình lên nhìn hắn với vẻ ấm ức.
Hắn bị nhìn đến mức cổ họng nghẹn lại. Dù sao bé vì tình yêu, lớn vì tình thương. Nàng ghen cũng không có gì là không tốt. Không phải rất đáng yêu sao? Thế nên, môi hắn tự nhiên mấp máy:
- ... Thực ra... cũng không phải là không được... - Hắn hơi cúi người, muốn xoa đầu kẻ dưới gầm bàn nhưng tay chưa kịp giơ ra thì chân hắn đã bị người bên cạnh đá cho một cái, tiếp theo là tiếng đập bàn giận dữ...
Rầm!
- Đương nhiên không được! - Tiếng chủ trì chính nghĩa của Bạch Trì Như Ý xen vào. - Trai chưa vợ, gái đã có chồng. Rốt cuộc hai người muốn biến lễ giáo thần thánh thành cái gì? Cho dù hai người, một là con trai của ta, một là người hâm mộ tiểu thuyết của ta thì ta cũng không thể cho phép hai người...
- Bạch Trì thị, mẹ cảm thấy mẹ có thể nói về hai từ lễ giáo sao? - Tác giả tiểu thuyết đồi bại mà nói về lễ giáo sao? Ha ha!... Thế thì có gì khác với việc dẫn hòa thượng vào kỹ viện tụng kinh chứ?
- Bà thật sự là Tiểu Như Ý ư? - Tiểu Như Ý trong lòng Long Tiểu Hoa nàng coi lễ giáo như bùn đất, coi cuốn Điều răn nhi nữ như cỏ dại, luân lý chỉ là thứ vớ vẩn mà thôi...
- Tiểu nha đầu này dám nghi ngờ thân phận của ta sao? Ha! Cô có thể chọn bất kỳ đoạn nào trong sách của ta, ta đều có thể đọc thuộc cho cô... Phì phì phì! Đây không phải là điểm quan trọng nhất. Điểm quan trọng nhất là, cô không được ghen tuông với con trai ta.
- Tại sao? - Ghen tuông là sở thích của nàng. Nàng không thể vì thần tượng mà giới hạn tự do của mình được.
- Vì cô là nữ nhân đã có chồng, vì chồng cô là mỹ nam tuyệt sắc không thích hợp bị cắm sừng, vì Tiểu Phong Ninh của nhà ta còn phải kế tục hương hỏa nhà họ Bạch không thể chậm trễ vì sự gh