
en tuông của cô. - Cùng với mỗi câu buông ra, ngón tay Bạch Trì Như Ý lại phối hợp chỉ chỉ vào đầu kẻ nào đó.
Nàng bị chỉ trích từ trên xuống dưới. Nàng mải ghen mà hoàn toàn quên mất còn có việc quan trọng hơn cần phải làm. Nghĩ vậy, mắt nàng đảo một vòng, lập tức nói:
- Muốn tôi không ghen tuông với con trai bà cũng được. Nhưng tôi có điều kiện.
Bạch Trì Như Ý không ngờ nha đầu hoàn toàn không có khí thế này lại dám ra điều kiện với mình. Bà mỉm cười nhưng quay sang lại thấy con trai vừa đột ngột biến sắc. Thật đáng thương! Bị người ta lấy ra làm điều kiện trao đổi. Nhưng ai bảo trước đó chính con trai bà đã lôi con gái nhà người ta ra làm trò đùa. Cái giá cho sự ghen tuông với con trai mình là thế nào? Bà thật sự rất hiếu kỳ:
- To gan đấy! Còn dám ra điều kiện? Cô nói xem. Điều kiện gì?
- Tôi muốn tổ chức buổi tặng chữ cho các cuốn sách tiếp theo của bà ở khách điếm Đại Long Môn.
- Cô... muốn ta... ở chỗ cô sao? - Bạch Trì Như Ý bàng hoàng nhìn sang bên cạnh. Bà hoàn toàn không ngờ nàng lại có chủ ý với Bạch Phong Ninh như vậy. Đây là tiểu nha đầu mà Bạch Phong Ninh và Long Hiểu Ất đã nói đến, vô thiên vô pháp, vô lý vô lẽ sao? Lại còn nói chuyện làm ăn với cả tác giả viết tiểu thuyết cấm?
- Buổi tặng chữ cuốn sách tiếp theo. Tôi sẽ nhập sách từ phường tiểu thuyết về. Bà chỉ cần ngồi ở tiệm của tôi viết chữ lên những cuốn sách đó là được rồi.
- Sau đó, muội lại bán những cuốn sách có bút tích với giá cao đúng không? - Bạch Phong Ninh cười. Hắn cong môi: - Tuyệt chiêu!
Hắn thản nhiên tán thành. Trước tiên chưa cần nói đến việc Tiểu Như Ý xuất hiện, chỉ cần đề tên lên sách đã giúp nàng kiếm được rất nhiều tiền rồi. Người trong thành không nói nhưng tin rằng sẽ có rất nhiều người ngoài thành đến. Tới lúc đó, không phải họ đều sẽ ăn uống ở khách điếm của nàng sao. Hơn nữa, với nhân vật lừng lẫy như vậy thì ai có thể quên được tên bảng hiệu khách điếm của nhà nàng chứ? Một mũi tên trúng ba bốn đích. Quả là tuyệt chiêu!
- Hì hì! Rất thông minh đúng không? Tôi cũng rất tự hào là mình có thể vò đầu nghĩ ra được cách hay như vậy. Đến cả Tiểu Đinh cũng kinh ngạc với cách đó của tôi đấy.
Bạch Phong Ninh mỉm cười, không hề che giấu sự tán thưởng với nàng:
- Đúng là tuyệt chiêu! Chỉ có điều muội đã bỏ qua một điểm rất quan trọng. Đó chính là...
- Ta không muốn tổ chức buổi tặng chữ nào cả. Ta việc gì phải giúp nha đầu thối cô làm ăn chứ? Thật không hổ là tiểu nữ nhà Hiểu Ất. Việc gì cũng có thể làm. - Bạch Trì Như Ý ngẩng đầu nói với tiểu nha đầu, chẳng hề có chút hứng thú gì.
Còn Bạch Phong Ninh lại nói tiếp đoạn vừa phải dừng giữa chừng, kể lể về mẹ mình:
- Mẹ ta không dám lộ diện đâu. Nếu phu quân bà phát hiện ra bà viết loại sách đó, thì ngoài chuyện không được đọc và viết sách nữa, chắc sẽ bị phạt quỳ gãy chân ở từ đường mất.
- Lại còn bị phạt chép gia huấn nhà họ Bạch đến mức chuột rút tay nữa chứ. - Vừa nghĩ đến chuyện khủng khiếp ấy, Bạch Trì Như Ý lập tức mất hết vẻ kiêu ngạo, chỉ muốn trốn vào lòng con trai mà run rẩy. Hu hu...
- Huynh nói gì cơ? - Long Tiểu Hoa nghi ngờ nhìn Bạch Phong Ninh, mong là hắn sẽ giải thích rõ ràng một chút. Sao cảnh ngộ lại giống với nàng vậy?
- Muội không hiểu sao? Tuyệt chiêu của muội đã bỏ qua một điểm là thần tượng của muội, Tiểu Như Ý là người sợ chồng. Muội hiểu chưa hả? - Bạch Phong Ninh bổ sung như gió nhẹ thổi qua, liếc mắt nhìn hai người đàn bà không có tiền đồ trước mặt, bất tài như nhau.
- Híc!
Trong nháy mắt, nàng bỗng cảm thấy thân thiết khó nói lên lời với Tiểu Như Ý. Ôi! Đồng cảm. Mọi người đều bị phu quân quản chặt đến mức chẳng có địa vị, đáng thương, mất tự chủ thế sao? Nàng có thể hiểu được tâm trạng này. Thấy người ta gặp phải cảnh như vậy, sao nàng lại không giúp chứ?
Dưới sự dạy dỗ của Bạch Trì Như Ý, từ nhỏ Bạch Phong Ninh đã biết nữ nhi rất thực tế, mà loại nữ nhi lúc thế này lúc thế khác thì lại càng thực tế. Cho nên, trong phạm vi đọc sách của hắn, nam nhân không phải là những kẻ xuất chúng, mà là những kẻ xuất chúng giữa những kẻ xuất chúng. Bên trong có tồi tệ thế nào cũng không vấn đề, quan trọng chính là phải dát vàng nạm ngọc bên ngoài. Có điều kiện này thì dù súc sinh đến mấy, cuối cùng cũng gặp được chân mệnh thiên nữ. Sau đó thì dùng cánh tay ngọc của mình kéo kẻ tiểu nhân miệng thật lòng không thật đó vào lòng. Tuy nhiên một số nhân vật nam không có tiền tài cũng có thể liều mình phấn đấu, gom góp của cải, ruộng vườn. Tóm lại, nếu như không sửa đổi dáng vẻ của mình, thì đến tư cách xuất hiện trước mặt nữ nhân cũng không có. Cái này chính là lòng tự giác, tự tôn, tự hào của đấng nam nhi.
Những nữ nhân vật chính tương đối hạnh phúc, và cả những nhân vật nữ số phận bi thảm nhất trong tiểu thuyết, đều cho rằng việc hết lòng với nam nhân mà mình yêu thương nhất dù là thế nào cũng không phải chuyện gì quá đau khổ. Thế nhưng thế giới tiểu thuyết có nhiều khác biệt với hiện thực. Hắn đã hiểu quá rõ những nữ nhân có đầu óc thực tế, nhưng nữ nhân thực tế đến độ như Long Tiểu Hoa thì phải nói là không nhiều.
Từ khi biết Tiểu Như Ý