
bị
dẹp đi.
Thế là một chiếc bàn dài bằng gỗ sơn đỏ được đặt vào chính
giữa phòng. Xung quanh bàn là hàng loạt những chiếc ghế cao, đệm rộng, và cũng
có một loạt những chiếc ghế gỗ thấp bé. Theo quy tắc của đương gia, dù là yiểu
thư hay là kẻ dưới, người có công thì sẽ được ngồi ở vị trí cao, kẻ gây họa
không có năng lực thì tự nhiên sẽ phải ngồi vào những chiếc ghế thấp đó. Tốt
nhất là không gắp nổi cả rau mà chỉ có thể ăn cơm không.
Vừa vào phòng ăn, hai người lập tức phân biệt ranh giới. Long
Hiểu Ất dẫn theo một nhóm người đi lên vị trí cao, Long Tiểu Hoa cùng một nhóm
người đi xuống vị trí thấp. Con chó quẩn chân Tiểu Bính luôn làm vừa ý chủ nhân
cũng được luận công ban thưởng vị trí ngồi. Kết quả, với thành tích đuổi người,
đập quán, chửi bới hôm nay, nàng vẫn phải ngồi ở vị trí thấp nhất nhưng vị trí
đó đã bị Tiểu Đinh ngồi mất rồi. Nàng thở dài, tại sao thế giới này lại có
nhiều Long Hiểu Ất đến trừng trị nàng như vậy. Thường ngày hắn không ở nhà, Giả
quản gia ngồi vị trí của hắn, cứ thế theo thứ tự, nàng còn có thể ngồi bên Tiểu
Đinh, tại vị trí cuối cùng, trên một chiếc ghế nhỏ ọp ẹp. Nhưng hắn quay về,
vẫn theo thứ tự thì vị trí của nàng lại bị đẩy đi.
Tiểu Đinh nhìn tiểu thư đứng bên bàn không có chỗ ngồi thì
rụt cổ thì thầm:
- Tiểu… tiểu thư, hay là tiểu thư và Tiểu Đinh ngồi chung một
ghế nhé. Chúng ta mỗi người một nửa ghế.
Nàng nhìn Tiểu Đinh dịch mông để lại nửa chỗ trống cho mình:
- Híc… Tiểu Đinh, vẫn còn có em đối xử tốt với ta. Hồi đó, ta
nên nói với mẹ, ta muốn gả cho em. Híc!
- … Ờ… Em không để tiểu thư ngồi được nữa. - Cô hoàn toàn
không muốn lấy tiểu thư. Cô chẳng có chút dũng khí nào cả.
- Này, em làm ta cảm động rồi lại nói ra câu vô tình thế sao?
- Nàng trừng mắt, rồi bỗng cảm thấy có người đang nhìn mình, nàng nghiêng đầu
và phát hiện ánh mắt của Long đại đương gia ở rất xa họ. Ánh mắt đó nhắm thẳng
vào nàng rồi dời đi. Sau đó, đương gia vẫy tay gọi Tiểu Bính lại, thì thầm với
hắn vài câu. Tiểu Bính lập tức gật đầu chạy ra khỏi phòng ăn. Không lâu sau, hắn
mang đến một chiếc ghế nhỏ.
- Này, Long Tiểu Bính, đừng nói với ta là chủ nhân của các
ngươi định để ta ngồi chiếc ghế này…
- Đương gia thấy cô đáng thương, không nỡ để cô không có chỗ
ngồi. Cô còn không biết cảm ơn? - Long Tiểu Bính hứ một tiếng, không nói thêm
nữa, đưa chiếc ghế nhỏ cho nàng rồi quay đầu đi về bên chủ nhân.
Nàng ôm chiếc ghế nhỏ đó đứng nguyên tại chỗ trước ánh mắt
của tất cả mọi người, cơn giận trong nàng cuồn cuộn bốc lên. Cho dù là mẹ kế
cũng không thể ngược đãi người ta như vậy chứ.
Rầm! - Nàng đập mạnh tay xuống bàn, thu hút sự chú ý của tất
cả mọi người.
Nàng hít một hơi thật sâu, quát lên giận dữ:
- Rốt cuộc ai là chủ cái nhà này?
- Ta là chủ. Làm sao hả? - Giọng nói không hề do dự từ vị trí
cao dội xuống.
- Không sao. Tôi chỉ tiện hỏi thế thôi. Mọi người ăn cơm đi.
Hì hì… - Hu hu… sự thực đã chứng minh, dũng khí và khí thế của Long Tiểu Hoa
đều chỉ đến trong giây lát và biến mất ngay sau đó. Nàng lại giống như quả bóng
da xì hơi xẹp lép.
Nàng chấp nhận số phận cầm chiếc ghế nhỏ đang định ngồi xuống
cạnh Tiểu Đinh, thì nghe thấy tiếng nói từ vị trí cao đó lại vang lên:
- Ngồi bên cạnh ta đây này.
- Hả?
- Ta bảo cô mang ghế lại ngồi cạnh ta. - Hắn hết kiên nhẫn
nhấn mạnh một lần nữa.
- … Ờ ờ ờ.
Nàng lập tức bê chiếc ghế nhỏ đến bên hắn, đặt xuống, ngồi xuống,
thu hút ánh nhìn của hắn.
Nhưng vừa ngồi xuống, chiếc bàn ăn đã che kín cả đầu nàng. Bê
bát cơm trắng, cầm đũa đang nghĩ xem làm thế nào để không thu hút sự chú ý của
mọi người mà vẫn gắp được món mình thích. Dường như nàng vừa nhìn thấy món sườn
mà mình thích gặm nhất, loại không có thịt mỡ mà ngày thường chắc chắn Giả quản
gia sẽ mang nó đến trước mặt nàng để nàng thưởng thức.
Nàng đang mơ tưởng đến món sườn xào chua ngọt thì cảm giác
một gắp rau bay qua đỉnh đầu mình, trong nháy mắt nó đã rơi vào bát của nàng.
Nàng mơ màng ngẩng đầu lên nhìn người vừa gắp thức ăn cho mình thì nhận ra đó
là Long Hiểu Ất. Hành động như thể mình vừa ban phát thức ăn cho người khác,
hắn rất hài lòng. Khốn khiếp, hắn còn không thèm nghĩ xem, là ai đã hại nàng ra
nông nỗi này!
- Cô nhìn ta làm gì? Mau ăn đi.
Nàng liếc nhìn chỗ rau mà hắn gắp vào bát mình. Đây là gì?
Món này sao? Hắn quá sỉ nhục nàng rồi! Nàng không thèm. Hứ! Thà ăn cơm không
còn hơn.
Hắn thấy nàng không động đến chỗ rau đó, cũng không nói thêm.
Dường như hắn chẳng buồn quan tâm đến nàng mà quay đi tiếp tục ăn.
Giả quản gia trò chuyện với hắn:
- Đương gia, lần này vẫn chưa đến cuối năm, sao bỗng nhiên
người quay về thế?
- Sao vậy? Đây không phải là nhà ta à? Không chào đón ta về phủ
sao? - Hắn vờ cười trả lời.
Đúng vậy. Không chào đón. Mau cút đi!
Người đang ăn cơm không, miệng đầy cơm, thầm nghĩ trong lòng.
- Đương nhiên không phải vậy. Đương gia quay về là tốt nhất.
Lão hủ rất vui. Mọi người rất vui. Tiểu thư, cô ấy… à, vui nhất đấy ạ. Hà hà!
Tiểu Bính liếc nhìn Giả quản gia vẫn chưa từ bỏ ý định tác
hợp cho đ