Insane
Khách Điếm Đại Long Môn

Khách Điếm Đại Long Môn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326492

Bình chọn: 9.5.00/10/649 lượt.

ôi vợ chồng xa cách, lạnh lùng nói:

- Hứ! Cô ấy vui hay không thì sao chứ? Lần này, đương gia về

là vì Lâm viên ngoại ở phía đông thành có chuyện muốn bàn với đương gia.

- Lâm viên ngoại ư? Lão già đó sao? - Giả quản gia đặt đũa

xuống: - Đương gia, không phải lão hủ nhiều lời nhưng đương gia còn gì để nói

với lão già đó ạ? Hồi đó, khi phu nhân qua đời, khách điếm đứng trước nguy cơ

phá sản, lão ta còn giậu đổ bìm leo. Nghĩ đến đây, lão hủ đã thấy uất hận trào

dâng rồi.

Long Hiểu Ất cười nhạt không nói, chỉ gắp một miếng đậu phụ

thả xuống dưới bàn như thể vứt đi vậy.

- Thì cũng có lúc này lúc khác. Giả quản gia chưa từng nghe

câu, trên thương trường không có tình bạn tuyệt đối, chỉ có lợi nhuận tuyệt đối

thôi sao. Đây là câu đương gia đã dạy cho Tiểu Bính. Hơn nữa, Lâm viên ngoại

còn có ý gả nhị tiểu thư của mình làm phu nhân của đương gia. Người ta có lòng

thành như vậy thì tại sao phải từ chối chứ?

Không thèm để ý đến chuyện tranh luận của hai người Giáp,

Bính, hắn tiếp tục gắp giá thả xuống dưới bàn nhưng người nào đó vẫn cứ ăn cơm

trắng.

- Gì cơ? Muốn bàn chuyện kết hôn với đương gia sao? Điều điều

điều điều này sao có thể được chứ? Tiểu thư đó, cô ấy…

- Lâm nhị tiểu thư nhà người ta học rộng biết nhiều, tao nhã

ôn hòa, thanh tú dịu dàng, tinh thông cầm kỳ thi họa. Tại sao không lấy được

chứ?

- Nhưng nhưng nhưng… tiểu thư, cô ấy cũng…

- Tôi muốn ăn sườn. - Không chịu nổi sự sỉ nhục của Long đại

đương gia, nàng đã thốt lên tiếng nói chính nghĩa nhưng lại càng khiến cho Tiểu

Bính coi thường mình hơn.

- Tiểu thư, cô ấy làm sao? Một Long tiểu thư chỉ biết gặm

xương sườn mà đòi sánh với người ta?

- Tiểu thư, cô mau ăn giấm đi, mau ăn giấm đi[1'>.

- Đúng là hoàng đế chưa lo, thái giám đã sốt ruột, Giả quản gia kêu lên. -

Ngoài chuyện ăn xương sườn, cô ấy còn có thể làm rất nhiều việc.

[1'> Ăn giấm: Có nghĩa là ghen tuông, nổi cơn ghen.

- Ăn giấm cái gì chứ? - Nàng lau cái miệng không dính chút

dầu nào. Hứ hứ! Làm việc cả ngày mà còn không cho ăn chút đồ béo, nàng sắp gầy

trơ xương rồi đây này. Sườn sao có thể ăn cùng giấm được!

Hắn nhìn nàng hứ một tiếng lạnh lùng rồi gắp miếng xương giơ

ra trước mặt mình:

- Xem ra, miếng sườn này còn ngon hơn cả giấm? - Hắn muốn xem

miếng sườn ngon hơn giấm ở điểm nào?

Nàng nhìn hắn gắp miếng sườn thì lập tức mắt sáng lên, bê bát

cơm trắng đưa theo. Hắn sang trái nàng sang trái, hắn sang phải nàng sang phải.

Hiếm khi thấy cảnh vợ chồng hợp nhau đến thế nhưng làm sao Giả quản gia có thể

vui nổi cơ chứ?

- Hứ! Ông xem đi. Tôi nói rồi mà. Cô ấy chỉ biết có gặm xương

sườn mà thôi. Phụ nữ mà không biết ghen tuông thì làm sao xứng với đương gia

được? Đương gia xem, cô ấy làm gì có chút nữ tính nào chứ? - Tiểu Bính đưa ra

lời nhận xét.

- Ghen tuông và nữ tính thì có liên quan gì đến nhau? - Long

Tiểu Hoa tỏ rõ bất đồng với kết luận của Tiểu Bính. Hai chữ thần bí “Nữ tính”

sao có thể giải thích một cách thô lỗ bằng hai chữ “Ghen tuông” được!

- Vẻ nữ tính của bổn tiểu thư ẩn sâu nơi này. Khi nào gặp

được bạch mã hoàng tử thì nó sẽ tự khắc xuất hiện, nhưng bây giờ ta chỉ ngửi

thấy mùi sườn xào thôi. - Nàng làm tư thế vỗ ngực thể hiện niềm tự hào về “vẻ

nữ tính” ẩn sâu của mình.

Rầm! - Tiếng đũa đập mạnh xuống bàn. Nàng tròn mắt nhìn miếng

sườn đó được bàn tay nặng nề của hắn quẳng lại trên đĩa. Lúc này khuôn mặt hối

lỗi không hề thích hợp chút nào.

- Hứ! - Tiếng hứ phát ra từ cổ họng hắn. Liếc mắt đoán chừng

ai đó đã lại cầm đũa lên và từ bỏ miếng ăn vừa rồi, nàng đứng dậy khỏi chiếc

ghế nhỏ và nhào đến quét sạch đĩa sườn xào chua ngọt trước ánh mắt kinh ngạc

của mọi người. Nàng đã dùng hành động thực tế để cho thấy “vẻ nữ tính” của mình

quý giá đến nhường nào, không phải ai cũng có thể dễ dàng thấy được.

- Hóa ra, Long đại tiểu thư lại keo kiệt thể hiện nữ tính

trước mặt ta đến thế? - Lông mày hơi dựng lên, thứ ngữ điệu không rõ vui hay

giận của hắn khiến những người xung quanh chẳng còn hứng thú gì mà ăn nữa, chỉ

muốn buông bát bỏ đi.

Nhưng cuối cùng ai đó đã gặm nhấm chân dung của chính mình

lại hoàn toàn không cảm nhận được bầu không khí buốt lạnh trên đỉnh đầu. Nàng

bê bát ngồi xuống chiếc ghế nhỏ, đặt đũa và bát cơm xuống đất, chuyên tâm gặm

nốt miếng xương sườn mình hằng mong nhớ mà chẳng hề cảm thấy hình tượng và dáng

vẻ vừa nãy của mình cực kỳ không phù hợp.

Nàng đang thưởng thức miếng ăn ngon và hận là chân tay mình

không giúp ích được nhiều cho cái miệng với miếng sườn cứng ngắc đó. Tóm lại

hắn đã gọi nàng đến bên nhưng nàng lại dứt khoát hạ thấp hình tượng của mình

cho hắn xem. Bỗng nhiên, mũi nàng ngửi thấy mùi hương không giống như thức ăn

đang xộc vào mũi mình. Quệt cái miệng đầy dầu mỡ, nàng ngẩng đầu lên và phát

hiện hắn không nhìn nàng, chỉ tiện tay đưa cho nàng một chiếc hộp mà nàng không

rõ là thứ gì.

- Tặng cô đấy. - Khẩu khí và thái độ đều như thể người tặng

quà.

- Tặng… tặng tôi ư? - Nàng có chút sợ hãi nhìn Long Hiểu Ất,

nặng nề nuốt nước miếng, cảm thấy khó tin trước món quà của hắn.