
đến, phải giải quyết chuyện với
con súc sinh đó trước đã.
- Tiểu thư nên lo cho hạnh phúc của chính mình đi đã. Tiểu
thư, vị tiểu thư học rộng hiểu biết, tao nhã dịu dàng, hiền thục nết na, cầm kỳ
thi họa mà Tiểu Bính nói đến rồi!
- Ồ… - Nàng đáp một tiếng lấy lệ, giữ con lừa đứng lại, lúc
này mới phản ứng kịp ý câu nói của Tiểu Đinh: - Gì cơ?
- Ha ha! Hóa ra Lâm viên ngoại đã đưa nhị tiểu thư nhà ông ấy
đến ra mắt đương gia. - Tiểu Bính lập tức hiểu chuyện gì đang xảy ra ở đại
sảnh: - Nếu đã như vậy thì tiểu thư mau đến đại sảnh đón khách để xem người ta
thế nào, cô thua cũng tâm phục khẩu phục.
- Tiểu thư sẽ không thua đâu. Phải rồi. Tiểu thư! - Tiểu Đinh
kéo tiểu thư của mình ra khỏi chuồng ngựa, lắc mạnh vai nàng: - Phải rồi. Em
nghe nói nhị tiểu thư nhà họ Lâm đó rất giỏi đàn. Cô ta đang định đàn cho đương
gia nghe đấy. Tiểu thư, tiểu thư luyện khúc Lệ phượng hoàng đến
đâu rồi?
- Đánh… đánh… đánh đàn ư?
- Đúng vậy. Đương gia thích nhất là những cô nương có khí
chất, tinh thông cầm kỳ thi họa. Tiểu thư không biết sao? Hồi đó, không phải
Giả quản gia vì muốn cô luyện đàn mà đã mua đàn cho cô à, rốt cuộc cô luyện thế
nào rồi? Kể cả là bật pưng pưng thì dù sao cũng có thể chơi trọn vẹn một khúc
nhạc chứ?
Nàng dùng bàn tay vẫn còn dính đầy yến mạch ôm lấy đầu với bộ
dạng đau khổ, cười xòa:
- Ta chỉ giỏi gẩy linh tinh thôi, nếu để ta lôi đàn ra thì lại
có người mất mặt đấy.
- Tiểu thư, em xin tiểu thư đó. Trong lúc quan trọng này,
tiểu thư có thể tỏ ra nữ tính một chút được không? - Tiểu thư cứ như vậy thì sẽ
khó lấy được thiện cảm của đương gia lắm.
- … - Nàng rất muốn không keo kiệt thể hiện một chút nữ tính
đã giấu kín đó nhưng vì chôn giấu quá lâu nên cũng rất dễ quên mất. Lần trước
nàng thể hiện vẻ nữ tính quý giá của mình là lúc nào ấy nhỉ? Ồ! Đây là một câu
hỏi, một câu hỏi lớn.
- Tiểu thư, không phải là Tiểu Đinh kích động cô. Nếu hôm
nay, người khác muốn chiếm lấy đương gia thì cũng mặc nhưng đó lại là nhị tiểu
thư nhà họ Lâm, lẽ nào cô cam lòng sao?
- Ồ! Nhị tiểu thư nhà họ Lâm? - Nàng sực tỉnh từ câu đố thiên
cổ kia, nhìn Tiểu Đinh chớp chớp mắt: - Nhị tiểu thư nhà họ Lâm… là ả có đầu
chân còn ít thịt hơn cả thịt trong nhân bánh chưng đó ư? Cô ta trước mặt nữ
nhân, cằm còn vênh hơn cả ngực, còn trước mặt đàn ông thì lại yếu đuối như con
mèo. Mỗi lần cười chào ta, trên mặt cô ta đều viết mấy chữ “Nếu tôi là cô thì tôi
sẽ chết quách đi cho xong”.
Tiểu Đinh gật đầu nặng trịch. Cuối cùng, tiểu thư nhà mình đã
phản ứng lại được với sự thực tàn khốc rồi.
Long Tiểu Hoa luôn tự hào về họ của mình nhưng lại đau đầu về
cái tên xấu xí của mình.
Tương phản với Long Tiểu Hoa, nhị tiểu thư nhà họ Lâm có tên
là Nội Hàm - Lâm Nội Hàm.
Tên là Nội Hàm nhưng lại thêm cái họ chẳng ra sao lập tức hạ
thấp ý nghĩa cái tên xuống bằng không[2'>. Có thể vì cái tên này bị
châm chọc nên từ nhỏ nhị tiểu thư nhà họ Lâm đã phấn đấu trở thành tấm gương
thiên kim tiểu thư mẫu mực: không trang điểm quyết không ra ngoài, không mặc y
phục mới quyết không gặp người lạ, cầm kỳ thi họa nằm trong lòng bàn tay, lời
nói đầy ca từ, cười không để lộ răng, bước chân nhẹ nhàng, gót không dính bùn,
tay không bụi bẩn, rút ra cuốn sách nào thì nhất định vô cùng uyên thâm, ánh mắt
nhìn Long Tiểu Hoa đúng là…
[2'> Nội hàm tức là ý nghĩa. Nhưng trong cái tên Lâm Nội Hàm,
chữ “Lâm” tiếng Trung đọc là “Lín” lại gần giống như cách đọc chữ Linh là
“Líng”, mà chữ “Linh” thì có nghĩa là số 0, không có gì. Vì vậy nghe gọi “Lâm
Nội Hàm” giống như là “Không nội hàm” vậy.
Làm thiên kim tiểu thư là số phận của cô. Nếu tôi là cô, tôi
thà chết quách đi cho rồi!
Vừa mới bị Long đại đương gia giáng xuống làm người vợ bị
hưu, lần nào gặp, Long Tiểu Hoa cũng đều nhìn thấy ánh mắt của Lâm Nội Hàm nhìn
mình rất bí ẩn. Nàng hoàn toàn không hiểu tại sao cô nương này lại yêu quý bản
thân nàng đến vậy. Thậm chí mỗi lần nhìn thấy nàng, cô ta đều như muốn thay
nàng chết đi cho xong.
Đợi đến khi nàng hiểu được ánh mắt bí ẩn của Lâm Nội Hàm thì
cũng đã là chuyện của vài năm sau rồi. Hóa ra, ánh mắt tưởng chừng nhu hòa và
đầy thương cảm đó không phải là muốn thay nàng đi tìm cái chết mà là thương hại
nàng đã mất đi dáng vẻ thiên kim. Nếu đã cảm thấy nàng mất mặt như vậy thì tại
sao mỗi lần các thiên kim tiểu thư tụ họp lại nhất định kéo nàng đi cùng chứ?
- Tiểu thư, trong những cuốn tiểu thuyết mà chúng ta xem, có
phải thường xuất hiện những nhân vật nữ chẳng ra sao đứng bên làm nền cho nhân
vật nữ chính không? - Tiểu Đinh, người cùng nàng đọc nát cả sách đã nhắc nhở
nàng như vậy.
Nàng cốc một cái vào trán mình rồi vụt đứng dậy.
- Khốn thật, cô ta dám lôi ta ra làm nền sao?!
Sau mấy năm làm nền, cuối cùng nàng cũng nhận ra một sự thực
tàn khốc. Tại sao bạch mã hoàng tử của nàng lại xuất hiện muộn như vậy? Hóa ra
nguyên nhân chính vì nàng đứng bên một cô gái có vòng hào quang sáng chói hơn
mình gấp hàng triệu lần. Ngoài việc không thể làm việc nặng, thơ, từ, ca, phú
cô ta đều tinh thông, ngoài việ