Old school Swatch Watches
Khách Điếm Đại Long Môn

Khách Điếm Đại Long Môn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326650

Bình chọn: 7.5.00/10/665 lượt.

ng phía

sau lắc lắc Long Tiểu Hoa.

- Khốn khiếp! Còn trách nhiệm nữa. Ta mong bà mẹ kế Long Hiểu

Ất đó có trách nhiệm khi nào chứ? Hắn chuyên ngược đãi ta thì có. Tiểu Đinh, em

nói xem ta tệ đến mức cần có đàn ông chịu trách nhiệm sao? Đợi ta tìm được bạch

mã hoàng tử, đợi ta…

Nàng đang nghĩ cách thể hiện chí khí của mình thì trong nhà

vọng ra giọng nói của Long Hiểu Ất:

- Như vậy là tình bạn giữa Lâm tiểu thư và thê tử của ta rất

thân thiết. Thảo nào những ngày Long mỗ không ở nhà thường nghe nói Lâm tiểu thư

và cô ấy tặng quà cho nhau.

- Ý ngài là gì ạ?

- Ý ta là những thứ son phấn hay y phục ấy. - Long Hiểu Ất vê

cằm, liếc nhìn Lâm tiểu thư đang quỳ dưới đất mà không ngại ngần thể hiện mình.

Bất kỳ cơn gió thổi làm lay động cây cỏ nào ở cái nhà này thì hắn đều nắm rõ

như lòng bàn tay. - Lâm tiểu thư coi trọng thê tử của ta như vậy thật là đáng

quý. Lần này trở về, Long mỗ cũng mang về khá nhiều thứ. Sau này không phiền

Lâm tiểu thư nhọc lòng vì cô ấy, những món quà của Lâm tiểu thư cũng không cần

đưa đến Long phủ nữa.

- … - Lâm Nội Hàm giật mình cụp mi xuống khiến Lâm viên ngoại

chẳng hiểu gì chớp chớp mắt.

- Hiền điệt nói gì vậy? Tiểu nữ tặng cho Long tiểu thư thứ gì

sao?

- Cũng không có gì. Chỉ là những thứ mà Lâm tiểu thư không

dùng đến thôi. - Hắn không nói rõ mà chỉ nhếch môi nhìn Lâm viên ngoại cười: -

Xem ra chuyện hôn sự này phải đợi Lâm viên ngoại và Lâm tiểu thư thống nhất mới

được. Long mỗ tạm thời chưa cần phải suy nghĩ vội. - Dù sao cũng không ai để ý

đến cảm nhận của hắn. Người quỳ dưới đất kia lại cứ tự cho rằng mình đã được gả

vào nhà họ Long rồi.

- Ơ… Điều này… Hiền điệt đừng vội, đợi ta về nói chuyện với

tiểu nữ đã. Con bé này được nuông chiều từ nhỏ nên khó tránh khỏi có chút ương

bướng.

- Long mỗ cũng sớm lĩnh giáo qua tính ương bướng của tiểu

thư. Không sao, Lâm viên ngoại cứ từ từ dạy bảo. - Dạy bảo không được, hắn cũng

chẳng ngại mà bày cho ông ta vài chiêu cải tạo thiên kim nhà mình.

Nghe xong đoạn nói chuyện bay ra từ sảnh, Tiểu Đinh đẩy Long

Tiểu Hoa đã ngây người đờ đẫn, nuốt nước bọt:

- Tiểu… tiểu thư, sao đương gia biết “Không Nội Hàm” đó cố ý

tỏ vẻ yêu thương cô, còn nói là đem tặng đồ trang điểm không dùng đến và những

y phục đã mặc một hai lần tặng cho cô?

Long Tiểu Hoa lắc đầu tiếp tục đờ đẫn…

- Thảo nào đương gia bỗng nhiên tặng cô đồ trang điểm. Vậy

người làm như vậy… có thể coi là giúp cô lấy lại thể diện không?

Long Tiểu Hoa lắc đầu, lại càng đờ đẫn…

- Làm sao đây? Tiểu thư, Tiểu Đinh bỗng nhiên cảm thấy đương

gia thật vĩ đại. Tiểu thư đừng ngây người ra nữa. Tiểu thư không cảm thấy đương

gia vĩ đại sao?

- Ta… - Nàng há hốc mồm, nuốt lại câu nói vào bụng, phải cố

ép mình quay trở lại, thật là khó chịu.

Hắn có mục đích khác. Nàng không thể mắc lừa được, phải giữ

vững lập trường. Còn không nghe ra sao? Hắn chẳng qua là sợ lỡ miệng làm mất

thể diện và hình tượng vĩ đại của mình, để người khác cho rằng đương gia Long

phủ như hắn mà lại phải dựa vào sự cứu giúp để sống qua ngày, nên mới miễn

cưỡng thu lại một chút sự ác độc của mẹ kế. Thực ra suốt ngày phải làm một bà

mẹ kế độc ác cũng rất mệt mỏi. Hắn chỉ thích những kẻ thần kinh tinh thông cầm

kỳ thi họa chứ không thể là người bình thường chỉ biết gặm xương sườn như nàng…

- Tạm thời không nhắc đến chuyện hôn sự này nữa. Hiền điệt có

thể suy nghĩ về điều Lâm mỗ nhắc trong tấm thiệp, cùng hợp tác mở khách điếm ở

kinh thành. - Lâm viên ngoại tạm thời không bàn chuyện hôn sự nữa mà quyết định

bàn việc công trước.

- Long mỗ đã hiểu ý của Lâm viên ngoại. Khách điếm Đại Long

Môn tuyệt đối không mở quán ở kinh thành. - Nhắc đến chuyện này, Long Hiểu Ất

khó chịu chau mày.

- Hiền điệt, kinh thành nhiều người qua lại, cơ hội làm ăn

rất lớn, lại ở ngay dưới chân thiên tử. Không nói chuyện khác, mở quán ở đó sẽ

có danh có lợi. Dựa vào thực lực của hiền điệt hiện nay, mở quán ở đó chẳng

phải chuyện gì lớn. Lâm mỗ cũng muốn góp chút vốn, kiếm chút lợi…

- Lâm viên ngoại, nếu hôm nay ông đến đây để khuyên Long mỗ

mở quán ở kinh thành thì xin đừng nhắc đến nữa. Một khi Long Hiểu Ất vẫn còn là

chủ nhà họ Long thì tuyệt đối sẽ không có chuyện mở quán ở kinh thành. Xin mời

viên ngoại về cho.

- Vậy lần này hiền điệt về không phải là vì việc bàn chuyện

hôn sự và mở mang khách điếm với ta sao?

- Long mỗ đã hứa hẹn với Lâm viên ngoại khi nào sao? - Ngày

đó khi khách điếm có chuyện, Lâm viên ngoại cũng từng nói với hắn như vậy. Giao

tình là một chuyện, còn việc bỏ tiền bỏ sức ra là chuyện khác. Trong đầu Lâm

viên ngoại đã không có cụm từ “kịp thời giúp đỡ”, Long Hiểu Ất cũng chẳng có

nhã hứng thêu hoa trên gấm[1'>.

[1'> Thêu hoa trên gấm: Ám chỉ những việc thừa thãi, không cần

thiết.

- Nhưng hiền điệt quay về là vì…

- Có người bạn cũ muốn mở tiệc kén vợ nên Long mỗ về tham dự,

hoàn toàn không có ý gì khác.

- Tiệc kén vợ ư?

- Bạch Phong Ninh, thiếu chủ nhà họ Bạch. - Ngón tay Long

Hiểu Ất gõ nhẹ trên chén trà mấy cái, tiện miệng nói: - Chẳng phải Lâm tiểu thư

vẫn