
nh những âm thanh hỗn loạn. Sự thực đã chứng minh,
phượng hoàng có đẹp hơn nữa thì nước mũi cũng nhỏ hỏng bức tranh thôi.
Những thanh âm của khúc “Nước mũi phượng hoàng” đương nhiên
không thể làm vừa lòng đương gia. Đương gia nhíu mày, không nói gì, đảo mắt như
muốn ném tiểu thư ra khỏi cửa.
Tiểu Đinh chớp chớp đôi mắt sưng mọng cả đêm không được chợp
mắt nhìn Long Tiểu Hoa thông cảm:
- Dường như bệnh cũ của đương gia lại phát tác rồi. - Đối với
một cây gỗ mục hết hy vọng, có cần phải gây khó dễ như vậy không? Vẻ nữ tính
của tiểu thư cần thiết đến thế sao? Cố ép tiểu thư tỏ ra nữ tính còn khó hơn là
làm cho cây khô lại nở hoa.
- Đúng vậy. Ta lại mơ thấy cảnh tượng mình bị ngược đãi khi
hắn bước vào phủ bảy, tám năm trước. Hắn ép ta đánh đàn, đọc sách dạy cờ tướng,
không cho ta đọc tiểu thuyết, ép ta vẽ tranh. Hắn còn quản cả chuyện ta tè dầm.
-... Tiểu thư, điều cuối cùng ấy, nếu đương gia không quản lý
cô thì em sẽ là người chịu khổ thôi. - Bệnh tè dầm của tiểu thư từ nhỏ đã không
thể nào sửa được. Tiểu Đinh cực kỳ đau khổ. May mà đương gia đã điều trị được
cái tật xấu này của tiểu thư.
- Tiểu cô nương mười một tuổi tè dầm thì có gì sai chứ? - Lúc
đó nàng vẫn còn nhỏ mà đã phải thành thân nên mới bị hắn bỏ. Hắn còn sỉ nhục
nàng trước mặt mọi người. Bóng đen tuổi thơ in sâu vào tâm trí và nó sẽ ảnh
hưởng đến cả cuộc đời nàng.
- Tiểu thư, đến năm mười hai tuổi, cô vẫn tè dầm nhưng đương
gia đã điều trị được bệnh đó của cô trước năm mười ba tuổi.
- Cái cách đặt bô lên giường, ép ta mỗi tối phải ngủ với cái
bô mà gọi là điều trị sao?
- Đương gia nói cách này mới có hiệu quả...
- Hắn còn không cho ta dùng thìa ăn cơm. Ta ghét dùng đũa. Ta
dùng thìa cũng có thể ăn rất ngon mà.
- Tiểu thư làm vãi cơm ra nền nhà, ra bàn, ra y phục, phần
còn lại mới rơi vào miệng. Thật sự không thể nói là dùng thìa có thể ăn ngon
được.
- Hắn vốn là loài cầm thú chỉ thích nhìn ta cầm đũa mà không
gắp nổi thức ăn cho vào miệng đến mức thèm phát khóc thôi. Còn nữa, dùng đũa
thì gặm sườn làm sao được chứ? - Mỗi lần nàng vừa ngồi ăn vừa khóc thì hắn lại
lạnh lùng ngồi bên nở nụ cười sung sướng.
-... Tiểu thư, Giả quản gia nói, đương gia khổ công dạy dỗ cô
thành một cô nương hiền thục thật sự. Như vậy mới có thể lọt vào mắt của đàn
ông. - Thực ra cô có thể hiểu đương gia không muốn có một người vợ mới mười một
tuổi, còn tè dầm, không biết dùng đũa, bị trừng mắt một cái là khóc ré lên. Khi
phu nhân về trời đã bỏ lại cho đương gia biết bao nhiêu khó khăn, một khách
điếm sắp đóng cửa và một cô vợ mười một tuổi còn chưa biết cầm đũa, còn tè dầm
và vẫn chưa trưởng thành.
- Nông cạn! Đây đúng là một kẻ nông cạn. Hắn chỉ biết để ý
chuyện cỏn con. Chẳng có chút khí chất bạch mã hoàng tử nào cả. - Long Tiểu Hoa
nhíu mày, phẩy tay trước những chuyện đã qua, vung chăn nhảy xuống đất, đối với
việc bản thân không thể tự lo ngay cả những chuyện cỏn con lông gà vỏ tỏi, hoàn
toàn không mảy may áy náy.
- Nhưng từ khi đương gia nhận ra bản chất của tiểu thư và rời
Long phủ ra ngoài làm ăn thì chẳng phải đương gia không còn quản lý cô quá
nghiêm ngặt nữa sao? - Thực ra đương gia cũng rất đáng thương! Nuôi dưỡng tiểu
thư bao nhiêu năm mới phát hiện ra hòn đá trên tay mình không phải là viên ngọc
thô mà chỉ là hòn đá vừa cứng vừa thối ở trong nhà cầu, là khúc gỗ mục trên núi
có lấy về đốt cũng không cháy. Vì muốn dạy dỗ tiểu thư trở thành một trang thục
nữ mà đã phải hy sinh hình tượng hoàn mỹ của mình.
- Xì! Em xem hắn tối qua đi. Vừa bị “Không Nội Hàm” kích động
một cái là lại nổi hứng lên ngay. - Mẹ kế vẫn cứ là mẹ kế, bản chất tà ác sẽ
không bao giờ thay đổi, thế lực hắc ám sẽ tiếp tục gieo tai họa lên đầu nàng.
- Đúng là lần này đương gia trở về có chút không bình thường.
- Tiểu Đinh cũng dẩu môi hùa theo. Tiểu thư học hành không đến nơi đến chốn đã
để lại ấn tượng rất sâu sắc trong đương gia. Sao đương gia vẫn chưa bỏ cuộc
chứ? Lại cả hộp đồ trang điểm nữa. Tuy là giúp tiểu thư mở mày mở mặt... - Tiểu
thư, đương gia gọi cô ra hầu đương gia.
Ai đó đang rửa mặt bị nước trên khăn xộc cả vào mũi.
- Khụ khụ khụ! Nàng bỏ khăn mặt ra, suýt thì sặc - Hắn gì cơ?
Hắn bảo ta tới hầu hạ hắn sao?
- Vâng. Nha đầu trong nhà bảo em đi báo cho tiểu thư biết.
Tiểu thư đừng quên mình đã thề, nếu cô cố ý chiếm dụng tài sản chung quý báu
của Long phủ, cũng chính là đương gia tuyệt sắc, thì cả đời sẽ không gả đi đâu
được...
- Ta thề như vậy bao giờ? - Nàng giật giật khóe miệng, hoàn
toàn không có chút ấn tượng nào về lời thề này.
- Có mà. Chính là sau buổi tối năm đương gia bắt cô cầm cành
hạnh đỏ đứng nhìn ra ngoài tường rào ấy. Cô đã đập bàn nói, đẹp thì có là gì,
đừng cậy mình đẹp mà có thể tác oai tác quái. Long Tiểu Hoa ta và Mẹ kế Long
Hiểu Ất quyết không đội trời chung. Nếu ta hai lòng thì...
-... Thì làm sao? - Dường như có một chút ấn tượng rồi...
- Thì... Long Tiểu Hoa ta sẽ bị bạch mã hoàng tử cưỡi ngựa
giẫm lên người, cả đời phải làm bà cô già ở Long phủ.
-... - Lời thề này thật là kh