
đổi xem làm thế nào để cảnh ngộ
càng bi thảm càng tốt.
- Hu hu! Cha tôi nói, lần này mọi người đều cạnh tranh công
bằng. Cô đừng tưởng dựa vào sự thê thảm của mình thì có thể lọt vào mắt xanh
của thiếu chủ nhà họ Bạch. Muốn so bi thảm, bây giờ bất cứ cô tiểu thư nào cũng
bi thảm hơn cô. Cô có bị đuổi ra khỏi nhà không? Cô có bị người ta đẩy xuống
đất không? Cô có khóc như tôi không...
- Thoải mái quá!
- Gì cơ?
- Tôi nói, cô khóc thật thoải mái. - Nàng không quen cô tiểu
thư này lắm, chỉ biết cô ta là một trong những cô bạn của Lâm Nội Hàm. Nàng lại
hỏi: - Vậy, cô bị đuổi ra khỏi nhà rồi thì sẽ sống ở đâu?
- Vớ vẩn! Tất nhiên là tôi sẽ đến nhà thúc thúc tôi ở phía
tây thành rồi. Hứ! - Cô ta nhẹ nhàng uyển chuyển đứng dậy, gạt nước mắt, đi về
phía tây thành.
- Haizzz!
- Tránh ra. Đừng có cản đường tôi.
-... - Cô tiểu thư này bị đuổi ra khỏi nhà chỉ vì để đáp ứng
điều kiện kén vợ của thiếu chủ nhà họ Bạch sao? Còn nữa, cha cô ta chắc đã lén
nhét cho cô ta rất nhiều ngân lượng, giấu đầy trong váy trông như phụ nữ có
thai vậy. Lẽ nào chưa chồng mà chửa cũng là điều kiện kén vợ của thiếu chủ nhà
họ Bạch?
- Cha! Cha đừng đuổi con gái ra khỏi nhà mà.
Một tiếng kêu gào vang lên trước mặt Long Tiểu Hoa.
- Mẹ, con gái đã làm sai điều gì mà mẹ lại đuổi con ra khỏi
nhà.
Hai tiếng kêu gào lại vang lên trước mặt Long Tiểu Hoa.
- Cha! Cha cho con gái lấy chút son phấn và váy lụa rồi hãy
đuổi con đi. Nhà chúng ta phá sản thật rồi sao?
Ba tiếng...
- Mẹ, đợi con gái gả vào Bạch phủ, con sẽ quay về trị tội con
nha đầu đã đá con này mới được. Tuy rằng mẹ ra lệnh cho nó ức hiếp con nhưng ai
cho nó đá mạnh như vậy chứ? Đáng ghét!
Bùng phát!!!
- Trời ơi! Đây là thế giới gì thế này?
- 1227, ai cho cô lớn tiếng trong quán? - Chưởng quỹ cau mày,
ông ta chẳng chút xúc động trước những màn kịch trên phố như đại nghĩa diệt
thân, gia đình khốn đốn, nhà tan cửa nát, vợ con ly tán mà chỉ nghiêm khắc giáo
huấn người làm của mình.
- Chưởng quỹ 420, ông chớ cho rằng ông sinh được con trai thì
mọi chuyện không liên quan đến ông. - Nàng sắp làm cho ông ta tức đến nội
thương, liếc nhìn 813 đang hát mà không hiểu tại sao nha đầu này lại có thể
bình tĩnh được như vậy trong lúc dân chúng cả thành đang cực kỳ quái đản: -
813, cô không cần phải giả vờ bi thảm sao?
- Nhà tôi không phải gia đình quyền quý? Tôi cũng chẳng phải
thiên kim tiểu thư. Gia đình tôi trọng nam khinh nữ, chẳng hề để ý đến một tiểu
nha đầu như tôi. Vậy nên tự nhiên tôi phù hợp với tiêu chuẩn kén vợ của thiếu
chủ nhà họ Bạch rồi.
- ... - Bây giờ xem ra ai cũng phù hợp với tiêu chuẩn kén vợ
của thiếu chủ nhà họ Bạch, nàng chẳng còn gì để nói. Tạm thời cho dù còn chưa
biết Bạch thiếu chủ có phải là bạch mã hoàng tử của mình hay không, nhưng thấy
mọi người đều vượt qua những ưu điểm bản thân, nàng vẫn cảm thấy không vui.
- Nhưng 1227 này, nghe nói hình như cô mất tiêu chuẩn rồi. -
813 nhún vai, không có chút tình chị em hoạn nạn có nhau gì cả: - Tôi nghe
chưởng quỹ 420 nói, hôm qua đương gia đã tặng cho cô một bộ đồ trang điểm trước
mắt mọi người đúng không?
- Haizzz! Chỉ là một hộp son phấn vớ vẩn thôi, có nói lên
điều gì đâu? - Thật đúng là chuyện tốt chưa ra cửa, chuyện xấu đã ập đến.
- Bình thường thì chẳng nói lên điều gì nhưng lúc quan trọng
này, khụ... khụ khụ! - 813 nghiêm túc, vỗ vai 1227.
- ...
- Muốn có đủ tiêu chuẩn tham gia kén vợ, cô phải khiến cho
đương gia ngược đãi cô mới được. Nếu tình cảnh của cô còn tệ hơn của tôi thì
tôi cũng không để ý chuyện cùng làm chị em với cô, nâng khăn sửa túi cho Bạch
thiếu chủ. Cố lên nhé!
- ... - Đây là chuyện có thể cổ vũ khích lệ sao?
Sự việc thật kỳ quái, mọi người xung quanh cũng thật lạ. Ý
thức về nguy hiểm của Long Tiểu Hoa đang quay cuồng trong đầu.
Đến sẩm tối, mặt trời còn chưa xuống núi, những tia nắng cuối
ngày vẫn còn trải rộng, thì hầu hết các cô nương trong thành đã rơi vào cảnh
không chốn nương thân, không nhà để về. Long Tiểu Hoa lê bước nặng nhọc về nhà,
không có thời gian mà quan tâm đến những cảnh khiến người ta rơi nước mắt, bi
thảm tột độ, địa ngục trần gian phía sau mình nữa, đầu nàng lúc này chỉ có một
câu hỏi cực kỳ nghiêm túc:
- Phải làm thế nào để “bà mẹ kế phiên bản nam” Long Hiểu Ất đối
xử với mình tồi tệ hơn nữa?
- Long đại đương gia, huynh có biết dạo này mình rất không
làm tròn chức trách của một bà mẹ kế không? Huynh có biết gần đây tôi đã bị rất
nhiều người tùy tiện vượt qua rồi không? Có biết tôi từ vị trí tấm gương bi
thảm thứ nhất tụt xuống cuối cùng khiến bản thân cảm thấy đau khổ thế nào
không? Có biết tôi thật sự rất muốn bị ngược đãi một chút? Híc... Tôi xin huynh
đấy, hãy ngược đãi tôi đi. Đừng vì tôi yếu đuối mà thương xót. Tôi xin huynh
đấy!
Những câu xin đánh, xin đập, xin ngược đãi này, nàng nên đau
khổ nói ra hay dùng chiêu khóc lóc nhỉ?
- Tiểu thư về rồi!
- Ừm! - Nghe tiếng Giả quản gia, nàng mới ngẩng đầu lên không
biết mình đã bước về đến cửa nhà lúc nào. Đang định lên tiếng thì đã thấy mấy
người