
chưa kết hôn sao? Chắc có thể suy nghĩ. Thiếu chủ nhà họ Bạch này cũng là
một người nổi tiếng giàu có.
- Nhà họ Bạch? Hiền điệt nói tới con trai độc nhất của nhà họ
Bạch, võ lâm minh chủ ư? Bạch Phong Ninh sao?
Hắn nhìn ánh mắt Lâm viên ngoại sáng lên thì chỉ gật đầu mà
không nói gì.
- Công tử đó sẽ đến thành này kén vợ? Điều này… Nội Hàm à,
con mau đứng dậy chào từ biệt ông chủ Long đi. Khụ! Chuyện hôm nay đều chỉ là
câu chuyện đùa giữa cha và ông chủ Long. Chuyện hôn nhân của con gái còn phải
theo duyên phận.
Hắn cười lạnh nhạt không nói gì, chỉ uể oải đứng dậy, giơ tay
ra hiệu họ có thể đi rồi. Lâm viên ngoại còn đứng chưa vững đã cũng con gái đi
ra ngoài. Ánh mắt Lâm Nội Hàm lướt qua Long Hiểu Ất, mím môi bước đi.
Hắn đi theo họ qua bậc cửa, tiễn khách rồi quay đầu lại phủ
nhìn hai cái bóng đang thu mình trong phòng. Hắn nhíu mày, mắt lim dim, đôi môi
mỏng hơi nhếch lên nói:
- Giả quản gia!
- Đương gia, có chuyện gì thế ạ?
- Ông đến phòng Long Tiểu Hoa mang đàn đến đây.
Bóng người ở góc tường cứng đơ, cái cổ đã dài lại càng dài
hơn. Long Tiểu Hoa quay đầu “chỉnh trang lại dáng vẻ” chuẩn bị thể hiện bộ dạng
cảm động phát khóc trước “bà mẹ kế” Long Hiểu Ất, nhưng nàng lại không thấy bất
kỳ sự cảm thông nào trong ánh mắt lạnh lùng của hắn.
Híc… Bệnh cũ của hắn lại tái phát rồi. Tại sao hắn không thể
bình thản chấp nhận sự thực rằng, nàng không bao giờ có thể trở thành một cô
nương thật sự? Chẳng phải điều này phải nên có từ khi hắn rời khỏi nhà họ Long
đi mấy năm trước sao? Sao bây giờ bệnh cũ lại tái phát vậy?
- Haizzz! - Giả quản gia mơ hồ nhìn đương gia nắng mưa thất
thường của mình. Chẳng phải đương gia vừa nghe Lâm tiểu thư đánh đàn sao?
Nghiện rồi chắc.
- Không đàn xong một khúc thì cô ta không được đi ngủ.
- Haizzz! - Nhưng muốn tiểu thư đánh xong khúc nhạc thì tất
cả bọn họ cũng không được đi ngủ.
- Bây giờ em còn thấy hắn vĩ đại không? - Long Tiểu Hoa run
run chỉ ngón tay cái về phía sau, nhìn khuôn mặt đau khổ của Tiểu Đinh.
- Tiểu thư, dường như sự vĩ đại của đương gia không thể kéo
dài quá một khắc. Híc! Chẳng đẹp trai chút nào! - Sao đương gia luôn thích dùng
khuôn mặt đẹp đó để làm tổn thương người khác đến như vậy? Đúng như sách nói,
người đẹp lòng rắn, những người làm chuyện xấu đều có khuôn mặt đẹp sao? Tối
nay họ lại không được ngủ rồi.
- Tốt lắm! Vậy khẩu hiệu của chúng ta là gì?
- Đả đảo Mẹ kế! Bạch mã hoàng tử vạn tuế!
- Tốt lắm! Không uổng công ta dạy dỗ em. Mau giúp ta đóng
khung mấy chữ đó treo lên đầu giường.
- Tiểu thư… chuyện đóng khung cứ để sau hãy nói. Tiểu thư
phải nghĩ làm sao đánh hết khúc nhạc đi đã. Trước mặt đương gia mà tiểu thư đàn
linh tinh là không được đâu.
- … - Chết tiệt, mấy thứ công phu cầm kỳ thi họa vớ vẩn này
sao có thể tùy tiện ép ra được chứ? Người thể hiện tốt thì hắn không cần, việc
gì phải chạy đến bức ép nàng như vậy? Vòng hào quang số phận bi thảm trên đầu
nàng thế là đủ lắm rồi, không cần hắn phải bồi thêm nữa đâu. Bạch mã hoàng tử
của nàng thị lực rất tốt, nhất định sẽ tìm ra nàng thôi.
Bạch mã hoàng tử, tối nay, tuy nàng suýt bị mê hoặc trước thủ
đoạn của Mẹ kế nhưng nàng vẫn tỉnh táo thấy rõ bản chất nịnh nọt, xảo quyệt của
hắn. Bởi vậy, xin đừng nghi ngờ nàng thay đổi, mau mở to mắt ra để nhìn thấy
nàng đang đáng thương ở nơi này.
- Long Tiểu Hoa, không đánh xong khúc này thì chớ có ăn cơm.
- Híc...
- Không đọc xong cuốn sách dạy cờ tướng này thì không được ra
ngoài.
- Híc híc...
- Ai cho cô xem mấy cuốn sách vớ vẩn này? Đem mấy cuốn sách
vớ vẩn dưới gối của tiểu thư xé hết đi cho ta.
- Híc híc híc...
- Ta bảo cô vẽ non nước, cái kênh thối này là gì vậy?
- Híc híc híc híc...
- Cấm được dùng thìa. Không học được cách dùng đũa thì sẽ
không được ăn cơm.
- Oa oa oa oa!!!
- Long Tiểu Hoa, ta cảnh cáo cô, không được tè dầm.
- Mẹ ơi, cứu con với, cứu con với! Con không muốn mẹ kế. Con
không muốn mẹ kế!
Toát mồ hôi lạnh, Long Tiểu Hoa bật dậy. Hai tay nàng khua
khoắng trước mặt khiến cho Tiểu Đinh giật mình sợ hãi khi cô bê chậu nước rửa
mặt vào.
- Tiểu thư, tiểu thư lại gặp ác mộng ư? - Tiểu Đinh đặt chậu
nước lên bàn, giữ chặt lồng ngực đang đập thình thịch vì sợ hãi của mình. Cô
nhìn Long Tiểu Hoa còn thở hổn hển trên giường: - Hằng năm, cứ mỗi lần đương
gia về phủ là tiểu thư lại gặp ác mộng. Mọi người đều vui vẻ đón năm mới, còn
tiểu thư thì ôm chăn run rẩy không ngủ được.
- Tiểu Đinh, Tiểu Đinh, hắn về thật rồi đúng không? Hắn về
thật rồi. Á á á! Không phải ta đang gặp ác mộng. Hôm... hôm qua, hắn lại bắt
đầu ép ta học cầm kỳ thi họa. Hắn thật quái đản! Híc! - Nàng chìa mười đầu ngón
tay sưng đỏ ra trước mặt Tiểu Đinh: - Em xem, em xem, ngón tay của ta...
- Không cần phải xem đâu. Tiếng đàn của tiểu thư tối qua đã
làm hàng xóm xung quanh không thể nào ngủ được. Vừa sáng sớm Giả quản gia đã
phải qua xin lỗi họ rồi. - Tiểu Đinh thở dài. Khúc Lệ phượng hoàng tối
qua đã bị tiểu thư đánh lung tung thành “Nước mũi phượng hoàng” rồi. Khúc nhạc
hay như vậy đã biến thà