Khách Điếm Đại Long Môn

Khách Điếm Đại Long Môn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326670

Bình chọn: 8.5.00/10/667 lượt.


- Hả? - Công tử đó cúi đầu đủng đỉnh cười: - Nhà họ Long vui

thật đấy! Đến cả nha đầu tiểu nhị cũng rất thú vị!

- … Thiếu chủ muốn tìm vợ ở đây thật sao?

- Đúng vậy. Ta cũng không còn nhỏ nữa. Lập gia thất chẳng

phải là chuyện tốt sao?

- … Điều kiện cầu thân đó của thiếu chủ không tốt. - Cái gì

mà cứu người ra khỏi tai họa, quan tâm lo lắng, bù đắp thiệt thòi chứ?

- Không tốt? Ta cảm thấy rất có hứng mà! Phải rồi. Còn phải

đi mua một con ngựa trắng nữa, trắng như tuyết là tốt nhất. Đi thôi.

- …

Khúc nhạc kết thúc.

Ngón tay ngọc rời khỏi dây đàn, Lâm Nội Hàm đứng dậy, thướt

tha uyển chuyển đến bên Lâm viên ngoại đang ngồi đối diện Long Hiểu Ất.

Không đợi Long Hiểu Ất mở lời, Lâm viên ngoại đã cười nói:

- Ha ha! Nghe nói hiền điệt từ xa về, Lâm mỗ lập tức dẫn tiểu

nữ Nội Hàm đến hỏi thăm. Biết hiền điệt thích đàn, thích nghe đàn nên Lâm mỗ đã

sai tiểu nữ đàn một khúc mời hiền điệt thưởng thức.

Lâm Nội Hàm không nói gì, chỉ đứng đó. Long Hiểu Ất liếc nhìn

người đứng bên Lâm viên ngoại:

- Long mỗ nghe nói về tài đánh đàn của Lâm tiểu thư. Không

biết tiểu thư học đàn ở đâu? - Hắn điềm đạm trả lời, bưng chén trà lên nhấp một

ngụm.

- Nội Hàm theo thầy học đàn từ nhỏ nhưng không phải là sư phụ

có danh tiếng. Sau này bản thân có hứng thú và tự tập luyện. - Lâm Nội Hàm cũng

ưu nhã trả lời.

- Như vậy xem ra, Lâm tiểu thư cũng rất hứng thú với đàn.

Thật là người tao nhã!

- Nội Hàm không dám nhận hai chữ tao nhã, chỉ mạo muội gẩy

bừa mà thôi.

- Lâm tiểu thư khiêm tốn rồi. Chỉ cần người đó còn sống thì

cả đời này cụm từ “Gẩy bừa” sẽ không bao giờ đến lượt Lâm tiểu thư đâu. - Hắn

cười lạnh lùng, môi kề bên miệng chén ngọc, đặt chén trà xuống, liền nhận ra có

người đứng ở góc cửa.

- Long đại đương gia nói đến Tiểu Hoa, người vợ trước của

ngài ư?

- Ngoài người đó ra, còn có ai khác hợp với cụm từ tuyệt diệu

này chứ?

- Không giấu gì ngài, Nội Hàm và Tiểu Hoa cũng có thể coi là

bạn bè thân thiết. Khi ngài không có ở phủ, Nội Hàm và Tiểu Hoa thường ra ngoài

chơi với nhau.

- Long mỗ cũng có nghe nói. Cảm ơn Lâm tiểu thư ngày thường

vẫn chăm sóc cho thê tử của ta. - Hắn nở nụ cười, thái độ tỏ ra như một điều

đương nhiên.

- Haizzz! Không phải hiền điệt đã bỏ Long tiểu thư rồi sao?

Sao còn gọi là “thê tử” được chứ? Cách xưng hô này có vẻ không ổn. Nếu đồn ra

ngoài thì còn ra thể thống gì nữa. - Nghe hai từ nhức tai ngứa mắt đó, Lâm viên

ngoại cười khà khà châm chọc.

- Lâm viên ngoại dạy rất phải, chỉ có điều nhiều năm đã thành

quen, Long mỗ ngại thay đổi và thấy cũng không có gì.

- Ha ha! Lâm mỗ biết hiền điệt là người niệm tình xưa nghĩa

cũ. Tuy khách điếm nhà họ Long có ơn chi ngộ với hiền điệt nhưng bây giờ đã

khác. Hiền điệt vẫn giữ cô tiểu thư nhà họ Long đó ở phủ mà không đuổi cô ta đi

thì đã được coi là tận tình tận nghĩa lắm rồi. Hiền điệt đã hai mươi lăm tuổi,

không thể vì cô ta mà làm lỡ chuyện lớn cả đời của mình được. Lâm mỗ sớm nghe

nói hiền điệt mến người con gái tinh thông cầm kỳ thi họa, dịu dàng duyên dáng,

khí chất độc lập nên đã đưa tiểu nữ đến ra mắt hiền điệt. Biết đâu tiểu nữ nhà

ta có thể lọt vào mắt xanh của hiền điệt. Có phải hiền điệt cũng đã suy nghĩ về

chuyện hôn nhân Lâm mỗ đề nghị lần trước? - Nói đoạn, Lâm viên ngoại liếc nhìn

con gái mình mấy lần.

Không đợi Long Hiểu Ất lên tiếng, Lâm Nội Hàm bỗng bước lên

một bước rồi quỳ gối xuống đất nói:

- Cha, chuyện hôn nhân của con gái, xin cha để con gái tự

chọn. Con gái không thể lấy Long đại đương gia được.

- … - Long Hiểu Ất nhíu mày, lời còn chưa nói ra đã kịp nuốt

vào, hắn chú ý đến Lâm Nội Hàm đang quỳ dưới đất và quyết định im lặng đối với

chuyện nhà họ Lâm là đúng đắn.

Lâm viên ngoại hoàn toàn không ngờ con gái mình lại đột nhiên

quỳ xuống từ chối chuyện hôn nhân. Ông ta đứng bật dậy, cao giọng nói:

- Cái gì? Con nói ngốc nghếch gì thế? Mau theo ông chủ Long

đi.

- Nội Hàm biết là mình quá đường đột nhưng thực sự Nội Hàm có

lý do không thể theo được. - Nội Hàm cụp hàng mi cúi xuống nhìn nền nhà.

- Hừ! Không phải Lâm tiểu thư cũng đợi bạch mã hoàng tử đến

đấy chứ? - Hắn bật cười, nhấn mạnh từng từ từng chữ. Đầu óc cô nương này còn

quá đơn giản, cần điều chỉnh một chút mới có thể thay đổi được.

- Nội Hàm… Nội Hàm là bạn thân thiết của Tiểu Hoa, Nội Hàm

không thể cướp phu quân của cô ấy được. Dù Long đại đương gia đã bỏ Tiểu Hoa

nhưng cô ấy vẫn ở Long phủ, thường xuyên giáp mặt nhau. Dù đương gia không

thích Tiểu Hoa thì vẫn phải có trách nhiệm với cô ấy. Nội Hàm không muốn mất đi

người bạn tốt và cũng… cũng không muốn… chung phu quân với người khác.

Hai người ngoài cửa nghe những lời đó mà cắn răng, nắm chặt

tay, hận là không thể xông vào đẩy ai đó xuống nền nhà mà đánh cho một trận.

- Tiểu thư, cô ta lại bắt đầu rồi. Thế chẳng phải là bảo

đương gia đuổi tiểu thư ra khỏi Long phủ sao? Lấy lui để tiến, cô ta còn nói cô

ta đã nhiều lần xem những cuốn sách tình cảm mà chúng ta hay đọc. Cô ta vốn có

âm mưu, biết đâu lại trốn vào đâu đó nghiên cứu hằng ngày. - Tiểu Đinh đứ


Teya Salat