
hầu trong nhà bê ghế bước ra khỏi bậc cửa không nói gì, bắc ghế xé hết
những câu đối ngoài cửa đi.
Câu đối ư?
Vẫn chưa đến năm mới mà. Cửa lớn nhà nàng dán câu đối từ bao
giờ thế? Sáng sớm nay vì mải trốn hầu hạ Mẹ kế mà nàng dậy từ sáng sớm, chạy đi
bằng cửa sau nên không chú ý cổng chính bị người ta dán câu đối lúc nào.
- Tiểu Giáp, chuyện gì thế này? - Nàng bước lên bậc thang,
ngẩng đầu nhìn câu đối đỏ đó.
Câu đối trên viết: “Cao quý, kiêu sa, trẻ con tính tự nhiên”.
Câu đối dưới viết: “Vụng về, xấu xa, đen tối, ngược đãi vợ”.
Hoành phi: “Long môn Hiểu Ất”[1'>.
[1'> Long môn Hiểu Ất: Hiểu Ất nhà họ Long.
- Phì! - Nàng nhìn ba tờ giấy đỏ dán ở cửa nhà mình mà cảm
thấy nó đã nói lên bản chất dị thường của Long Hiểu Ất một cách cực kỳ chính
xác. Bản chất dị thường này đúng là cực đỉnh trong cực đỉnh, đáng sợ của đáng
sợ. Lòng nàng bỗng dâng lên cảm xúc sùng bái vô hạn người viết ra hai câu đối
này, hận rằng không thể lấy thân báo đáp. Người này đã dùng vài nét bút vẽ nên
tình cảnh khốn cùng của nàng. Thật đúng là khiến cho nàng rất vui!
- Tiểu Giáp, Tiểu Giáp! Câu đối này là...
- Tiểu thư, lão hủ cũng không biết nữa. Nó tự nhiên xuất
hiện. Lát nữa cô vào nhà đừng chọc giận đương gia nhé. Hôm nay, cô không ở nhà
nên không trông thấy mặt đương gia khi nhìn thấy câu đối này đâu.
- Hắn làm sao?
- Đương gia đứng trước cổng rất lâu, mắt lim dim, cắn răng
ngẫm nghĩ về câu đối này, không ai dám đến gần, đến gần là chết chắc. Cũng
không biết ai lại hiểu rõ như vậy... Ờ, không, là họ muốn chọc tức đương gia.
Lần này, đương gia bảo ta sai người đi xé nó xuống, vứt vào bếp lửa, đốt lấy
tro.
- Lấy tro làm gì?
- Đương gia nói để pha trà đón khách.
- Đón khách ư? - Dùng tro đen đón khách sao?
Long Tiểu Hoa chớp mắt hoàn toàn không hiểu ý câu nói của Giả
quản gia. Mấy chữ, viết bằng mực đen đó như rồng bay phượng múa, khí thế ngạo
nghễ, từng nét, từng nét đều mang theo sự phóng khoáng, nhưng gia đinh lại
không chần chừ bóc chúng từ trên tường xuống
- Không ngờ Long huynh lại coi thường thư pháp của Bạch mỗ
như vậy.
Tiếng vó ngựa thong dong bay đến bên tai Long Tiểu Hoa, giọng
nói quen thuộc khiến nàng nghĩ đến hồi ức đau khổ về kẻ ăn quỵt.
Nàng giật mình quay lại thì chỉ thấy kẻ đáng ghét mai danh ẩn
tích vẫn mặc bộ đồ trắng nhìn mình, lại là nụ cười đó. Nàng ngẩn người đứng
trên bậc thang, cắn môi nhìn bóng trắng bước đến.
Bạch công tử đó cưỡi một con ngựa trắng như tuyết. Trên tay
hắn cầm thanh kiếm bạc, ánh bạc của thanh kiếm càng lấp lánh hơn dưới ánh chiều
tà. Cơn gió cuối ngày thổi tà áo trắng tung bay. Mái tóc đen được buộc gọn và
cài cây trâm ngọc trắng. Đầu không đội mũ nên mái tóc đen rủ xuống vai được gió
thổi tung lên. Mấy lọn tóc trước mặt bị gió thổi bay làm lộ ra đôi mắt đang ẩn
chứa nụ cười. Không hề như nàng nghĩ, thậm chí vì nàng quên mất là mình đang
ngây người ngốc nghếch nên cũng mỉm cười.
- Tiểu thư đang nhìn Bạch mỗ hay nhìn con ngựa trắng vậy?
- Tôi tôi tôi... tôi... - Nàng đang nhìn tổng thể cả hắn và
con ngựa trắng. Làm sao đây? Nếu hắn không phải là kẻ tiểu nhân ăn quỵt thì hắn
thật phù hợp với mẫu bạch mã hoàng tử trong lòng nàng. Nàng... nàng... nàng
không thể mất thể diện như vậy được. Thu ánh nhìn lại, thu lại ngay.
- Tiểu thư! Sao cô có thể nhìn chằm chằm vào đàn ông như vậy
chứ? Cô mau vào nhà đi. - Giả quản gia không hài lòng nhìn ánh mắt của tiểu thư
nhà mình. Ông hận là không thể nhảy lên, nhảy đến bên con ngựa trắng và người
chủ áo trắng của nó lôi họ đi để ngăn cái nụ cười và ánh nhìn rực cháy của Bạch
công tử đó lại.
- Tiểu Giáp, Tiểu Giáp, để tôi nhìn một chút, một chút thôi.
Thật là trắng, thật thuần khiết, thật là thích! Híc! Ông tránh ra nào. - Nàng
nhảy lên, lắc lắc đầu, nàng còn muốn ngắm vị công tử bạch mã đó. Công tử đó nhẹ
nhàng xuống ngựa, vỗ vỗ con ngựa trắng, nở nụ cười, nhìn Giả quản gia ưu nhã
nói:
- Tại hạ là Bạch Phong Ninh, bạn cũ của Long đại đương gia -
Long Hiểu Ất. Phiền ông thông báo giúp một tiếng.
- Công tử là Bạch thiếu chủ - Bạch Phong Ninh ư? - Giả quản
gia giật mình. Ông có cảm giác tiểu thư phía sau mình đang tiếp tục nhìn như
muốn chảy nước miếng về phía vị công tử đẹp như tượng ngọc này. - Tiểu thư, giữ
đạo làm vợ, giữ đạo làm vợ. Tiểu thư lại muốn bị phạt cầm cành hạnh đỏ đứng
nhìn ra ngoài tường sao?
- Ơ... - Ai đó đau khổ nhíu mày, thảm hại thu ánh nhìn của
mình lại nhưng vẫn cố đứng bên Giả quản gia.
Thấy tiểu thư như vậy, Giả quản gia đành phải hắng một tiếng
nói:
- Đương gia đã căn dặn, nếu Bạch thiếu chủ đến thăm thì phiền
hãy thanh toán bữa ăn hôm trước rồi...
- Soạt! - Một tờ ngân phiếu kẹp giữa hai ngón tay ngọc đã
ngăn câu nói của Giả quản gia lại. Bạch Phong Ninh đã hiểu rõ con người Long
Hiểu Ất coi tiền như tính mạng của mình: - Ngân phiếu một trăm lạng bạc không cần
trả lại. Số bạc còn thừa...
Hắn nhếch mép cười, quay sang Long Tiểu Hoa vẫn cứ nhìn chằm
chằm vào mình và nói:
- Thưởng cho tiểu nhị đã nói chuyện cùng ta hôm đó.
Bùm bùm bùm!!!
Ngựa trắng như tu