Polly po-cket
Khách Điếm Đại Long Môn

Khách Điếm Đại Long Môn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326255

Bình chọn: 7.5.00/10/625 lượt.

ng nói chung.

- Phì!

- Oa! Đại ca tức hộc máu ra kìa. Hắn vốn không thèm để ý đến

lời của đại ca. Làm gì có kẻ nào bị mắng là chém cho chó ăn mà còn bảo "Đã

nhường rồi" chứ. Đại... đại ca vẫn ổn chứ ạ?

- Đi đi đi! Chúng ta đi!

Xử lý xong chuyện giang hồ, thanh kiếm bạc được tra vào vỏ.

Kiếm khách liền bỏ đi.

- Ân công! Hắc công tử! Xin dừng bước!

Giọng nói từ phía sau đã giữ bước chân hắn. Hắn ngoái đầu

liếc nhìn cô nương vừa “thụ thụ bất thân” với mình, không dám chắc có phải nàng

gọi mình không.

- Cô nương gọi tại hạ ư?

- Đúng vậy. Ân công, Hắc công tử!

- … Tại hạ không phải họ Hắc.

- Ồ! Nhưng… - Mặc toàn đồ đen, không mang họ Hắc, chẳng phải

rất uổng sao?

- Tại hạ cũng không phải là ân công của cô nương.

- Ồ! Nhưng mà… - Đám người đó vừa muốn chém nàng. Tuy chủ yếu

là vì xử lý chàng nhưng may mà có chàng “tiện thể” cứu nàng.

- Cô nương họ Long ư?

- Ơ! Công tử quen tôi sao? Thật đúng là duyên định ba…

- Không. Những người phục vụ ở các tiểu điếm của Đại Long Môn

đều mặc giống cô nên rất dễ nhận ra. - Hắn liếc nhìn tấm thẻ bài trên ngực áo

nàng - số 1227, cũng có nghĩa là người thứ một nghìn một trăm hai mươi bảy của

nhà họ Long. Xem ra, cô ấy mới vào làm ở khách điếm không lâu. Số thứ tự trên

thẻ bài của cô ấy cũng căn cứ vào việc mới phân đến. Những người đến trước,

càng lâu năm kinh nghiệm thì số thẻ sẽ càng nhỏ. Số 1227 thực sự không thể tính

là có vai vế gì cả.

- … - Thế mới nói, nàng cực kỳ coi thường bộ y phục này. Mặc

y phục kiểu đồng loạt như vậy khiến nàng chẳng còn chút đặc điểm riêng nào. Thế

này thì làm sao có thể gây ấn tượng sâu sắc với hoàng tử trước mặt chứ? Chủ ý

quái gở của tên khốn Long Hiểu Ất! Ai quy định phải mặc y phục giống nhau cơ

chứ?

- Nếu Long cô nương đã là người của khách điếm Đại Long Môn

thì có thể cho tại hạ được thỉnh giáo, khi nào đại chưởng quỹ của cô, Long Hiểu

Ất, Long đại chưởng quỹ trở về?

- Haizzz! Công tử, công tử tìm hắn làm gì? - Nghe nhắc đến

Long Hiểu Ất, nàng lập tức cảnh giác hơn. Từ ngày bái đường, sau khi chiếm đoạt

quyền hành trong nhà họ Long rồi đá nàng xuống làm tiểu nhị không lâu, hắn đã

đi ngao du buôn bán khắp nơi, mở một loạt các khách điếm nhỏ. Thấm thoắt cũng

đã vài năm rồi. Ngoài chuyện xuất hiện vào lúc năm mới để ra oai với nàng, cho

nàng biết người chủ nhà họ Long vẫn còn sống, để hy vọng giành lại quyền làm

chủ khách điếm của nàng phai nhạt đi một chút, để nàng không gây rối với hắn

thì nếu không có chuyện gì, tuyệt đối hắn sẽ không trở về nhà họ Long.

- Chẳng giấu gì cô nương, không phải tại hạ tìm Long đại

đương gia, mà người tìm ngài ấy là thiếu chủ nhà tại hạ. Thiếu chủ và đương gia

nhà các cô có quan hệ bí mật. Lần này tại hạ hộ tống thiếu chủ đặc biệt đến

thăm Long đại đương gia nhưng lại gặp đám người thèm muốn thanh kiếm của thiếu

chủ nên tại hạ mới phải dẫn dụ chúng ra ngoài thành…

- Thiếu chủ ư? - Là nam hay nữ vậy?

- Quan hệ bí mật sao? - Bí mật thế nào? Bí ẩn đến mức độ nào?

Có thể bí ẩn hơn chuyện nàng là vợ trước của hắn không? Sao bỗng nhiên xung

quanh lại bốc mùi gian tình thế này?

- Hắc huynh, non xanh không đổi, nước biếc chảy mãi. Ngưỡng

mộ đại danh đã lâu, nay được gặp mặt, quả là thỏa lòng mong ước. Thật đúng là

gặp mặt không bằng nghe danh, gặp lại chẳng bằng nhớ nhung, tốt nhất là đừng

gặp thêm lần nào nữa. - Nàng chắp tay chào rồi quay người bỏ đi.

- Cô nương phải đi ư?

- Vâng. - Không đi sao? Đợi thiếu chủ gì đó của các ngươi và

hắn gặp nhau để họ lại tiếp tục ức hiếp người vợ bị bỏ rơi đáng thương như nàng

sao?

- Nhưng cô nương có biết Long đại đương gia…

- Tôi không biết hắn. Tôi không quen cái tên cầm thú, con

kiến họ Long đó, kẻ mặt người dạ thú, tướng mạo tử tế mà tâm địa bỉ ổi vô sỉ,

lấy chuyện ức hiếp thiếu nữ yếu đuối ra làm trò đùa, cướp sản nghiệp của người

ta, hủy hoại sự trong trắng của người ta, vứt bỏ người vợ kết tóc xe tơ. - Nàng

lại một lần nữa phủi tay áo chuẩn bị bỏ đi.

- … Vậy à? - Nhưng tại sao cô nương này còn hiểu rõ tính cách

của “con kiến họ Long” đó hơn cả người ta vậy?

- Khốn thật, công tử không thấy phiền sao? Lão nương đây đã

nói là không quen hắn. Làm ơn tránh xa lão nương ra một chút. Lão nương ghét nhất

là loại đàn ông cứ bám dai như đỉa ấy. Hứ!

- …

Rõ ràng nàng quên mất ai đã tự xưng “tiện thiếp”, “nô gia”,

lại còn gọi người ta là “ân công”, “Hắc công tử” rồi.

- Mau xem, mau xem này. Long tiểu thư đến rồi. Ái chà! Vẫn

còn chưa thay bộ y phục tiểu nhị ra!

- Coi huynh nói kìa. Cô ta ngoài bộ y phục của tiểu nhị thì

còn có gì để mặc đâu. Cô tiểu thư khuê các này cũng thật đáng thương. Mẹ vừa

mới qua đời, sản nghiệp của gia đình liền rơi vào tay con sói gian ác, một tay

che cả bầu trời, ức lớn nạt bé. Mẹ cô ta vốn tưởng tìm được cho con gái một nơi

nương tựa, nào ngờ lại đẩy con gái mình vào biển lửa. Nghe nói, ngày đầu tiên

thành thân, còn chưa kịp động phòng thì cô ta đã bị bỏ rồi.

- Tôi thấy mẹ cô ta thật không tự lượng sức mình. Muốn ông

chủ Long tướng mạo phi phàm, nhìn xa trông rộng để ý đến khuê