Teya Salat
Khách Điếm Đại Long Môn

Khách Điếm Đại Long Môn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327975

Bình chọn: 7.00/10/797 lượt.

đi được. - Long Hiểu Ất nhắm mắt lại, lần sờ chiếc bàn tính trên bàn.

- Khế ước bán thân sao? - Bạch Phong Ninh cười lạnh lùng, gập quạt lại: - Nếu huynh thật sự để ý chuyện đó ta sẽ đi lấy về cho huynh. Nhưng ta chỉ cần huynh nói một câu, huynh có cam lòng không? Đừng vì chuyện khác, mẹ huynh…

- Lúc nào cần, ta sẽ tự đi đòi về. - Hắn buông bàn tính vội ngắt lời Bạch phong Ninh. Đẩy cửa sổ ra, hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời đang tối dần, quay lại lạnh lùng nói: - Huynh nói không muốn làm phản thần sao?

- Ta không có hứng làm hoàng đế. - Bạch Phong Ninh nhún vai cười.

- Vậy nếu ta muốn thay đổi triều đại thì sao?

- …

- Nếu ta cứ muốn làm phản thần tặc tử thì sao?

- …

- Huynh sẽ không cho rằng ta cam lòng quay lại lấy lòng kẻ đó, nhận những thứ ông ta bỏ đi chứ?

- …

- Ta không cần thứ ông ta bỏ đi. Nếu cần, ta sẽ tự cướp lấy. Như vậy, huynh còn muốn cùng ta quay về kinh thành làm chuyện trời long đất lở nữa không?

- … Nếu huynh đã chọn ta, nếu huynh muốn làm phản thì ta đành quay về nhét sách thánh hiền xuống dưới gối thôi.

điều đó chứ? Cha làm xằng quá được cất cẩn thận

trong thư phòng của Long Hiểu Ất. Mới đó thôi mà nó đã cách biệt phương trời

với Long Tiểu Hoa, đến cái bóng cũng chẳng trông thấy, chỉ đến khi ăn cơm, Long

Hiểu Ất mới ngoan độc nói một câu:

- Dâm thư, tịch thu!

Câu nói này khiến nàng ăn mất cả ngon. Nàng ngồi ở chiếc ghế

con bên cạnh hắn bĩu môi, đặt cái bát xuống đất, tỏ ý tuyệt thực phản đối. Khi

nàng đau đầu thì sự tàn nhẫn càng làm trái tim nàng thêm đau nhói. Hắn thật độc

ác. Hừ! Hắn không xem tiểu thuyết thì tịch thu làm gì chứ? Chỉ vì mấy cuốn tiểu

thuyết mà cũng tức giận.

- Mấy ngày này, cô không cần đến khách điếm nữa.

- Hả? - Nàng bị khai trừ sao? 813 còn đang đợi cuốn Cha

làm xằng quá của nàng. Nếu không phải là Tiểu Đinh tranh trước thì

cuốn truyện này vẫn được giữ gìn cẩn thận.

- Đợi vết thương của cô khỏi hẳn đã. - Hắn gắp rau vào bát

của nàng mà chẳng cần quan tâm nàng có ăn hay không: - Mấy ngày nữa, ta sẽ đưa

cô đi gặp khách.

- Tiếp khách ư? - Miệng nàng há hốc hình chữ O, nhìn chằm

chằm vào hắn. Hắn hắn hắn hắn, cuối cùng hắn định làm như những bà mẹ kế trong

tiểu thuyết, đem cô gái đáng bán vào lầu xanh, đợi bạch mã hoàng tử đến chuộc

người sao? Đừng mà. Tuy nàng rất thích tình tiết này trong truyện nhưng trước

khi được chuộc ra khỏi lầu xanh đã phải chịu đủ tủi nhục. Híc! Điều này quá

khó! Làm ơn đổi cách ngược đãi khác đi: - Huynh muốn bán tôi đi tiếp khách sao?

- … Đinh nha đầu, cô thu hết sách trong phòng tiểu thư về cho

ta. Không được thiếu cuốn nào đấy. - Long Hiểu Ất lạnh lùng ra lệnh rồi quay

lại nói với kẻ đang ngồi thấp hơn mình: - Gặp khách và tiếp khách có gì khác

nhau, mấy ngày nữa cô sẽ rõ.

- Lẽ nào một là bán nghệ, một là bán thân?

- Long đại tiểu thư, cô có tài nghệ để bán sao? - Hắn cười

lạnh lùng.

- … - Nếu đọc dâm thư có thể coi là một tài nghệ thì thực ra

nàng vẫn… có một cái tài đấy chứ?

- Thân hình cũng chẳng có gì hấp dẫn. - Hắn giễu cợt.

- Huynh chưa từng thử, làm sao biết chứ? - Nàng lẩm bẩm phản

đối.

- Cô nói cái gì?

- Tôi nói, tôi muốn ăn cá chép om. - Cách tuyệt thực để phản

đối rõ ràng không hợp với nàng lắm. Hơn nữa, ăn no thì mới có thể suy nghĩ.

Nàng không thể vì một cuốn tiểu thuyết vớ vẩn mà nhịn đói được. Như vậy không

ổn chút nào. Nàng tin rằng ăn no thì sẽ có thể nghĩ ra cách lấy lại mấy cuốn

tiểu thuyết ấy.

- Không được. - Lời nói của Mẹ kế đã đập tan kế hoạch ăn no

để trả thù của nàng.

- Hả? - Tay cầm đũa của nàng cứng đơ.

- Trước khi vết thương lành, cô chỉ được ăn những thứ ta gắp

vào bát cho cô.

- Nhưng huynh chỉ cho tôi ăn rau xanh và đậu phụ thôi. - Nàng

nhìn những thứ hắn gắp cho mình mà mặt buồn như đưa đám. Nàng ghét những thức

ăn hắn gắp cho nàng. Từ nhỏ đến lớn, nàng đều ghét những món này. Đây mới chính

là món ăn vô vị. Người đàn ông này vô vị gắp những món ăn vô vị. Híc! Nếu đã là

người vô vị thì hắn lấy tư cách gì để chê nàng chứ?

- Cho cô ăn cá, thịt thì quá lãng phí. - Xem ra những lời đại

phu nói, nàng chẳng nghe câu nào. Bị thương thì phải ăn kiêng. Ăn cá, thịt gì

chứ? Hắn nhìn nàng nhưng nàng lại đang nhìn Giả quản gia và Đinh nha đầu. Chiếc

nơ bướm trên đầu nàng không chịu đứng yên. Trông chẳng giống cái đầu bị thương

chút nào. Nó chập chà chập chờn. Hắn hứ một tiếng lạnh lùng, lim dim đôi mắt

nói thêm: - Không ai được cho cô ta ăn. Nếu không sẽ phải chịu phạt theo gia

quy.

Ực ực!

Tiếng nuốt nước bọt cho hắn biết, màn uy hiếp của hắn đã

thành công.

Giả quản gia ho khan, lập tức chuyển chủ đề:

- Đương gia muốn đưa tiểu thư đi gặp vị khách nào thế ạ? -

Đương gia không đem bán tiểu thư đấy chứ?

- Là mấy người cùng làm ăn thôi. - Hắn cười nhạt đáp rồi quay

sang nhìn kẻ đang cầm đũa gẩy gẩy hỏi: - Cô còn không mau ăn cơm đi. Hay là

muốn ta lấy thìa xúc cho cô?

- … - Ai bị uy hiếp mà còn hứng ăn nữa chứ? Mình thèm ăn cá,

ăn thịt quá!

- Đương gia muốn đưa tiểu thư đi gặp mấy người bạn làm ăn ư?

- Giả quản gia chớp chớp mắt cảm thấy trong đầu