Pair of Vintage Old School Fru
Khách Điếm Đại Long Môn

Khách Điếm Đại Long Môn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327984

Bình chọn: 10.00/10/798 lượt.

đương gia có dự định gì đó nhưng

khó mà đoán được.

- Mấy hôm trước, ta nhận được vài tấm thiệp mời nhưng bận quá

chưa kịp trả lời. Lần này tới hội họp, người khác đều đem người nhà theo, thế

nên…

- Thế nên… - Giả quản gia vui mừng nắm chặt nắm tay. Dường

như trước mặt ông chính là cảnh đương gia và tiểu thư tay trong tay.

Long Hiểu Ất nhìn Long Tiểu Hoa đang ăn như nhai rơm rồi lại

quay sang nhìn Giả quản gia, nhếch môi nói:

- Dù sao trong nhà cũng có người nhàn rỗi nên dẫn đi cùng

thôi.

Kẻ nhàn rỗi nhai rau mà giống như chiếc máy nhai rơm, do thức

ăn không hợp khẩu vị nên cũng chẳng ra gì. Nàng đang uể oải nhận sự sắp xếp mà

Mẹ kế dành cho mình. Dù sao hắn cũng là một kẻ không biết lý lẽ, vô vị, đến

nàng cũng không buông tha. Đối với nàng, hắn là một kẻ ngược đãi tàn nhẫn.

Rõ ràng Giả quản gia không hiểu được thái độ tiêu cực của

nàng mà còn ủng hộ nói:

- Đương gia nói cũng đúng. Đến lúc đưa tiểu thư ra ngoài gặp

mặt mọi người rồi. Ít nhất cũng cho tiểu thư thấy làm phu nhân của người ta như

thế nào.

Biết làm phu nhân thế nào thì làm sao? Bây giờ nàng là “vợ

cũ”, có người có thể dạy cho nàng làm vợ cũ thế nào sao?

- Ừm. Giả quản gia đã nhắc ta nhớ. Đúng là cô ta nên xem phu

nhân của người khác thế nào. - Long Hiểu Ất có chút chế giễu lặp lại câu nói

này. Hắn giơ chân đá chiếc ghế con của nàng, vừa thúc giục nàng ăn cơm, vừa gắp

thêm rau cho nàng. Hừm! Phu nhân của người ta không xem sách vớ vẩn, không làm

hạnh đỏ vượt tường, không mặc trang phục lốt hổ bám theo tướng công để đến nỗi

bị đánh đầu phải quấn băng kết thành bươm bướm thế này.

Nhưng tướng công của người ta cũng không hưu phu nhân của

mình trong ngày bái đường, không giày vò phu nhân của mình, càng không bắt

nương tử ngồi trên cái ghế con ăn rau xanh và đậu phụ. Thực ra hai người họ rất

xứng đôi… À không, phải nói là bên tám lạng người nửa cân.

Hu hu! Bỗng nhiên nàng rất nhớ Bạch mã hoàng tử đã cho nàng

đi ăn đêm. Nhưng Bạch mã hoàng tử không ở lại dùng bữa tối. Nàng còn tưởng có

thể ngồi cũng bàn ăn với chàng. Đối mặt với những gốc cỏ mà Mẹ kế gắp cho này

ư? Tại sao không ai biết được điều này chứ?

Nhưng đi xem Mẹ kế vui vẻ cũng tốt. Nhân cơ hội này học cách

kinh doanh. Nàng sẽ đem theo một nhà dâm thư làm của hồi môn, cùng Bạch mã

hoàng tử ở trong thế giới đó, cùng bay lượn, cùng tận hưởng cuộc sống. Nụ hôn

đó sẽ là bí mật ăn năn cả đời của nàng. Nàng tuyệt đối không thể cho Bạch mã

hoàng tử biết chuyện nàng đã bị Mẹ kế hôn. Hơn nữa…

Nàng liếc mắt nhìn Giả quản gia đang nói chuyện với Long Hiểu

Ất mà thở dài ngán ngẩm. Dù sao hắn hoàn toàn chẳng có ý chịu trách nhiệm. Vậy

nàng cũng chẳng cần để ý. Nàng cũng chẳng có chút hứng thú nào với chuyện tình

đơn phương.

Mấy ngày sau, Long Tiểu Hoa bị hành hạ chẳng ra hình người,

dáng người khô héo, đến cả Bạch mã hoàng tử tình cờ đến tặng nàng mấy cuốn sách

dạy sử dụng bàn tính cũng chạm vào chiếc nơ bươm bướm chưa được gỡ ra trên đầu

nàng mà đau khổ nói:

- Rốt cuộc Long huynh đã làm gì với muội thế này? Sao huynh ấy

lại hành hạ muội như vậy chứ?

Lúc đó, nàng lại thấy xấu hổ, hai tay ôm lấy mặt, không nói

được điều gì. Nàng đã mong muốn điều này lâu lắm rồi. Nàng còn đứng trước gương

tập tình huống này. Hôm nay, cuối cùng cũng được dùng đến. Thực ra nàng còn có

chút vui mừng. Có điều, nếu lý do của nàng là tương tư thành họa, nhớ nhung

thành sầu, lo âu thành bệnh thì hình ảnh của nàng sẽ càng thêm đẹp.

Nhưng lý do của nàng lại là thức ăn Mẹ kế gắp cho không hợp

khẩu vị, nàng không ăn được, đói nên gầy yếu. Lý do này thì làm sao nàng có thể

nói cho Bạch mã hoàng tử biết được chứ? Nàng chỉ có thể im lặng chịu khổ mà

không dám nói ra. Điều này thật là đau khổ!

Điều tồi tệ nhất là nhân lúc Mẹ kế không có nhà, khi Bạch mã

hoàng tử muốn lén hôn nàng thì bụng nàng lại phát ra tiếng sôi ùng ục khiến

chàng không nhịn được cười. Đáng ra đôi môi đã kề sát thì lại thôi. Chàng ngán

ngẩm nhìn cánh bướm kết trên đầu nàng:

- Muội đừng dùng ánh mắt thèm ăn vụng đó nhìn ta. Long huynh

đã cảnh cáo ta bây giờ không được cho muội ăn uống tùy tiện. Muội phải ăn

kiêng. Ngoan nhé.

Nàng bĩu môi khó chịu. Ăn chút thịt có biến thành kẻ ngốc

đâu. Tuy nói Mẹ kế bắt nạt nàng là đúng, nàng cũng không có gì oán thán nhưng

Bạch mã hoàng tử không nên đứng một bên một cách vô điều kiện như vậy chứ? Nàng

sắp biến thành tiên thoát tục mất rồi. Chàng còn coi lời dặn của Mẹ kế là quy

tắc vàng nữa sao? Nhân vật nữ này mà chết đói thì để xem hai người bọn họ sẽ

diễn trò gì?

- Long Nhi, lại đây. Muội đọc bảng cộng trừ cho ta nghe nào.

- … Hả?

- Hả gì chứ? Muội quên hẹn ước của chúng ta rồi sao? Bảng

cộng trừ đổi lấy cuốn Cha, người ta muốn có bút tích của tác

gia.

- … Năm trừ hai bằng ba…

- Muội vừa đọc câu này rồi.

- Ba lần bảy hai mốt…

- Đây không phải là bảng cộng trừ, mà là bảng nhân chia.

- … Hu hu! Tôi đói lắm! Huynh còn muốn tôi động não sao? Bây

giờ đầu tôi chỉ có thịt gà, thịt vịt, thịt cá thôi. Hu hu! Huynh xấu lắm!

- Long Nhi! Khi học không được nũng