
i có kẻ như thế chứ? Ông ta đã mượn danh Mẹ kế bắt nàng
tại trận ư? Còn hại nàng bò lồm cồm quỳ gối trước mặt ông ta? Muốn bán con gái
đi chứ gì? Thật phiền phức! Con gái ông ta không thể giống như nàng, gả cho ai
đó rồi đợi bạch mã hoàng tử sao?
Nàng bò trên mặt đất nhìn Tiểu Đinh đứng bên, tỏ vẻ hồ nghi
với hoàn cảnh trước mặt, cô lắc đầu chỉ Giả quản gia đứng ngoài cửa sổ đang
nhìn như không liên quan gì đến mình. Có tiếng thì thầm bên tai nàng:
- Giả quản gia nói cô nam quả nữ như củi khô bốc cháy, tẩu
thúc loạn luân vô đức, em dành thời gian cho cô mặc đồ đã là tốt với cô lắm
rồi.
- Thế nên, vốn không phải là kẻ chết tiệt đó quay về mà là
một kẻ qua đường ư?
- Giả quản gia nói, như vậy mới có thể thử lòng cô. Sao, xấu
hổ rồi hả?
- … - Dùng ánh mắt giết chết ông ta.
- Nhưng em cảm thấy Giả quản gia sai rồi. Với dáng vẻ của cô…
- Cực kỳ dâm đãng! - hoàn toàn không biết hai chữ “Xấu hổ” viết thế nào.
- Long tiểu thư, mời đứng lên. Dù sao tiểu thư cũng đang là
người giúp đỡ ta, sao ta có thể để tiểu thư bò trên mặt đất như vậy được? - Lâm
viên ngoại vội vàng giơ tay ra đỡ.
Long Tiểu Hoa bĩu môi, lập tức đứng lên. Nàng vốn chẳng làm
gì có lỗi với Lâm viên ngoại, bò trên mặt đất với dáng vẻ đáng thương để mong
sự cảm thông của ai chứ?
- Long Hiểu Ất không có nhà. Khế ước của các người cũng do
hắn ký. Có chuyện gì đừng đến tìm tôi. - Nàng lập tức xua tay chứng minh mình
chẳng liên quan gì đến khế ước cả.
- Lần này, ta không đến tìm ông chủ Long, mà là đến tìm cô.
- Tìm tôi ư? Có phải trong khế ước nói hắn bán tôi, đợi hắn
đi rồi thì đến nhận người phải không? Tôi không cần biết. Tôi không bán thân.
Nhá!
- Vậy bán nghệ thì sao?
Lâm viên ngoại xua tay, đánh giá nàng, bộ dạng ám muội khiến
nàng không thể không hiểu lầm. Nàng lập tức giơ hai tay che trước ngực, lùi
lại. Lúc này, sao Bạch mã hoàng tử không xuất hiện để thể hiện màn anh hùng cứu
mỹ nhân chứ? Đúng rồi… Đúng rồi. Hắn còn đang ngồi ở đầu giường của nàng giận
dỗi. Thật đúng là không trông mong gì kẻ háo sắc.
- Ông muốn tôi đến quán trà của ông đọc dâm thư sao? - Nàng
thật sự chỉ có cái này có thể coi là tài nghệ. Nếu ông ta không sợ quán trà của
mình bị coi là nơi dâm loạn trước bàn dân thiên hạ, bị đóng cửa vì tội danh hủy
hoại thuần phong mỹ tục, thì nàng hoàn toàn có thể vì bảo vệ bản thân mà hy
sinh một chút hình tượng trong trắng của mình.
- Ta muốn mời Long tiểu thư đến quán trà diễn kịch.
-Diễn kịch ư? - Nàng cao giọng, tròn mắt nhìn Lâm viên ngoại:
- Diễn vở kịch nào?
- Võ Tòng đánh hổ.
- Xì! - Vở kịch chỉ có hai người, nàng đương nhiên không cho
rằng Lâm viên ngoại sẽ mời nàng diễn vai Võ Tòng trong vở đó.
- Ái chà! Cô không biết đấy thôi. Từ sau khi cô diễn vai đó,
vở kịch được rất nhiều người yêu thích. Khách đến trà quán đều nói thiếu vai
diễn của cô thì họ không đến nữa. Ta đã vất vả giải thích mấy hôm nay rồi, giờ
chỉ có thể chạy đến đây cầu cứu cô thôi.
Hóa ra hổ cái cũng có thể được hoan nghênh như vậy. Nhưng
hứng thú của đám khán quan đó sao có thể quan trọng hơn sở thích đọc dâm thư
của nàng được chứ.
- Thật không ngờ cũng có người giống như ta, biết thưởng thức
tài nghệ của đại tẩu. - Giọng nói phiêu diêu thoát tục, âm cuối lại đậm vẻ
phong trần lướt theo Bạch Phong Ninh bước qua cửa tiền đình rồi truyền vào đại
sảnh.
Long Tiểu Hoa quay đầu nhìn hắn đang rảo bước tới, y phục
trên mình vẫn xộc xệch, mái tóc rối bời sau trận vận động trên giường vẫn buông
xuống, ánh mắt như báo với thiên hạ rằng hắn vừa làm chuyện “vợ bạn không khách
sáo, chăm sóc cả trên giường”. Tốt lắm! Xem ra hắn chẳng hề có ý định chùi mép
sau khi ăn vụng.
- Bạch thiếu chủ, sao thiếu chủ lại… - Lại thế này? Lâm viên
ngoại nuốt mấy chữ đó trong bụng. Rõ ràng ông ta biết “không nhìn những thứ vô
lễ, không nghe những điều vô lễ”, chỉ là cũng may, ông ta còn chưa gả con gái
mình cho kẻ bất lương này.
- Lâm viên ngoại, rất vui được gặp, rất vui được gặp. Bạch mỗ
nhận sự ủy thác của Long huynh đến Long phủ thăm đại tẩu. Đang nói chuyện ở
trong phòng thì nghe thông báo, chúng tôi cứ tưởng là Long huynh quay về, không
ngờ lại là… - Bạch Phong Ninh liếc nhìn Giả quản gia đang cúi đầu: - Người của
Long phủ thật thích diễn trò.
- Nói chuyện bình thường… - Vừa nói chyện vừa cởi đồ sao? Lại
còn trùm chăn nói chuyện?
- Nghe nói Lâm viên ngoại muốn mời đại tẩu nhà tôi lên đài
diễn ư? - Hắn cười ngờ vực.
Long Tiểu Hoa vừa đứng lên, đang chỉnh lại dây lưng. Không
vội vã, hắn bước lại gần nàng hai bước rồi giữ khoảng cách phía sau nàng. Làm
gì có chuyện đứng trước mặt khách chỉnh lại dây lưng chứ? Phóng khoáng cũng nên
xem đối phương là ai.
- Ta có dự định như vậy. Chỉ sợ lần này ông chủ Long không có
hứng cho Long tiểu thư xuất đầu lộ diện thì sao lại để đại tẩu đến làm ở khách
điếm chứ? - Đó là sự thực. Nàng muốn đi đâu, làm gì, cũng chẳng liên quan gì
đến ai đó. Cùng lắm thì hắn cũng chỉ là quản gia làm công của nàng mà thôi.
Nói xong, hắn quay đầu nhìn nàng nhưng thấy nàng không nhúc
nhích gì.