Khách Điếm Đại Long Môn

Khách Điếm Đại Long Môn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 328700

Bình chọn: 7.5.00/10/870 lượt.

i của Lâm viên ngoại. Hắn cho rằng bản thân hắn đang sắp xếp cho nàng, chỉ để nàng không cần phải dựa dẫm vào Long Hiểu Ất mà thôi. Bốn này qua, hắn coi nàng biểu diễn trên đài. Nhìn bộ dạng nàng chen chúc giữa đám người, nhìn nàng ra tới cửa vừa trông thấy mình liền nhếch môi cười, rồi cuối cùng đi nhanh về phía hắn, những điều này không hiểu sao lại khiến hắn cảm thấy thất vọng, cảm giác đó hoàn toàn không giống như lần đầu nhìn thấy nàng bị lôi ra làm trò cười trên đài diễn. Cảm giác đó đè nặng trong lòng hắn.

Trái m hắn nói với hắn rằng, có một thứ không biết gọi là gì đang dần dần bao phủ trái m hắn. Nàng càng lại gần hắn thì hắn càng thấy đau. Tóm lại chỉ đến khi ở trước mặt nàng thì hắn mới có thể áp chế được cái thứ kỳ lạ đó.

Mùi phấn son xộc tới, những khuôn mặt cười giả tạo xuất hiện trước mặt hắn, những giọng nói hờn dỗi điệu đà vây quanh hắn.

- Ôi! Đây chẳng phải là Bạch công tử sao? Mấy ngày không gặp, công tử quên mất ện thiếp rồi à?

Nói xong, “ện thiếp” đó liền chạm nhẹ vào tay hắn.

- Khi nào thì Bạch thiếu chủ lại đến chỗ chúng tôi tPế? Nô gia rất mong được hầu hạ công tử một lần. Lần trước, suýt nữa công tử đã cho nô gia được…

Giọng “nô gia” đó đầy vẻ thẹn thùng, một chiếc khăn tay được đặt trên vai hắn từ từ trượt xuống ngực.

- Bạch công tử, lần trước công tử chỉ dạy đánh đàn, nô gia vừa luyện xong. Khb nào công tử đến phòng nô gia thưởng thức được không?

Người đàn bà này còn có chút tử tế, không đến nỗi đẩy hắn vào chỗ bất nghĩa.

- Các vị cô nương tha cho Bạch mỗ được không? Nếu không thì Bạch mỗ khó ăn nói lắm. - Bạch Phong Ninh cười, giơ tay ngăn các cô nương lại. Nếu người đằng kia nhìn thấy họ thì chắc chắn sẽ nổi cơn ghen cho mà xem.

Mấy cô nương hồng trần hiểu ý hắn, quay đầu lại nhìn thì chỉ thấy đại ểu thư nhà họ Long tóc tai rối bù, người đẫm mồ Pôi liếc nhìn về phía này một cách đáng sợ! Nàng giậm chân uỳnh uỵch bước về phía họ, bĩu môi, nở nụ cười:

- Bạch công tử có hứng thật đấy!

Bạch Phong Ninh mỉm cười, không chút vội vàng, giả vờ ho nhẹ một ếng, thì thầm bên tai nàng:

- Long Nhi, ta có thể giải thích.

Nàng lườm hắn, dùng ánh mắt thăm dò Pắn, rồi lại nhìn mấy cô nương đang trong trạng thái mơ màng, zĩu môi nói:

- Ai là Long Nhi, gọi đại tẩu! - Nói xong, nàng xoay người bước qua cửa bỏ đi. Đâu phải ab cũng có thể gọi đại tẩu. Không phải chỉ một mình hắn sao? Ai nổi giận, người đó sớm già.

Hắn đứng ngây ra đó, mãi sau mới mỉm cười nhìn cái bóng đang xa dần kia. Hóa ra từ “Đại tẩu” lại đáng yêu như vậy. Hắn quay lại nói với mấy giai nhân má hồng:

- Hôm nay thật là đắc tội. Bạch mỗ đã làm cho đại tẩu nhà mình nổi giận rồi. Sau này Bạch mỗ sẽ khó mà chào hỏi các vị cô nương trên đường. Xin cáo từ.

Hắn nhẹ nhàng bước qua bậc cửa, sải hai ba bước đã đuổi kịB kẻ kia. Dù đang bực mình thì cái bóng đó cũng không thể đi nhanh được. Pắn giơ tay phải khoác lên vai nàng như thể huynh đệ rồi bĩu môi với nàng:

- Sau này không có việc gì thì đừng chạy ra ngoài xem mặt. Nếu không thì… nhìn thấy chưa? Đây là kết quả đấy. - Thế mới nói, người nghiêm chỉnh mới có thể giữ mình, chỉ cần nàng giữ được mình thì hắn tuyệt đối sẽ phối hợp đến cùng.

- Tôi đi xem mặt là bị ép. Ai ép huynh đến kỹ viện chứ?

- Muội… - Là ai hôm đó nói với hắn rằng, nàng muốn đi xem mặt chứ.

- Huynh thật không biết xấu hổ. Đã vui chơi còn đổ lên đầu tôi? Tránh xa ra. Huynh động vào đại tẩu làm gì? Trời nóng thế này mà huynh không thấy nóng sao? - Bạch mã hoàng tử nhà nào lại đối xử với người trong lòng của mình như vậy chứ? Xưng hô cứ như huynh đệ một nhà vậy.

- Chẳng phải là giả ngốc, miệng nói mà lòng không muốn sao? Muội cũng đâu có nói thật?

- Mỗi câu tôi nói đều thật cả.

- Vậy sao? Vậy nói câu “Tôi đang ghen” đi xem nào.

- Tôi không có…

Hắn buông lỏng tay, quay mặt lại nhìn nàng. Đôi mắt màu xám nhìn thẳng vào mắt nàng, khiến nàng phải nuốt nước bọt. Nàng vô thức lùi ra xa hắn một chút nhưng bị hắn giữ lấy, kéo lại gần hơn. Cả người nàng trong tư thế bị hắn bao vây.

- Nói đi.

- Tôi… - Thái độ “không nói ta sẽ hôn muội” của hắn này là ý gì chứ? Tư thế này thật sự quá bất lợi cho nàng. Môi hắn chỉ cần nhích một chút là có thể chạm vào môi nàng. Gây chú ý giữa phố lớn ư? Dù gì bên ngoài họ cũng xưng hô là thúc - tẩu.

- Đọc bao nhiêu tiểu thuyết như thế, chẳng có lý do gì để không biết ghen. Cái gọi là ghen chính là khi nhìn thấy người trong lòng của mình ở bên người khác, chính là xuất phát từ đây… - Hắn chỉ tay vào ngực nàng nhưng tay nàng ngăn lại: - Chỗ đó sẽ cảm thấy đau thắt lại, đau khổ, ngạt tPở, sau đó nPất định sẽ nghĩ một đằng nói một nẻo, tỏ ra thờ ơ với đương sự, cũng cPính là ta. Nào, nói muội ghen đi.

- … - Hắn giải thích kỹ như thế làm gì? Dường như hắn rất muốn giải thích vậy.

- Còn không nói sao? - Hắn chờ đợi, dùng trán của mình ngăn nàng, thấy nàng sống chết mím môi thì mỉm cười. - Muội không nói, vậy ta có thể nói rồi?

- Hả?

- Ta ghen. Ta không thích muội đứng trên đài biểu diễn cho người khác xem. Ta ghen. Ta không thích thấy muội đb xem mặt. Ta ghen. Ta không thích m


Polaroid