
anh ta cùng tiếp nhận phỏng vấn của tạp chí. Tám giờ 20
có hội nghị chat webcam với tổng bộ ở Luân Đôn."
"Nếu như mà tôi nhớ không lầm, tám giờ rưỡi phải
lên đường ra sân bay."
"Đã an bài trang bị chat webcam trên xe."
Chiêm Diệc Dương gật đầu một cái, "Hành trình
ngày cuối cùng ở Singapore để trống."
Trong sáu ngày tràn đầy việc làm phải trống đi một
ngày? Đầu phụ tá đầy vạch đen: "Này. . . ."
Phụ tá đang cằn nhằn, bỗng dưng xuyên qua tường thủy
tinh thấy đoàn người đang đi tới khu làm việc, cầm đầu chính là Phó tổng chấp
hành vừa đến.
Phụ tá không khỏi im lặng, lui sang một bên.
Nói mấy lời khách sáo mừng nhậm chức, người họ Chiêm
chuyện trò vui vẻ, người họ Hứa cũng cứng cỏi đối đáp, trên mặt hoà thuận vui
vẻ cơ hồ muốn che giấu gió nổi mây phun mà lần điều động nhân sự này mang tới.
Cuối cùng Chiêm Diệc Dương thậm chí đưa anh ta đến cửa
thang máy, còn không quên xin lỗi vì không thể đến dự tiệc đón gió. Phụ tá ở
bên xem cuộc vui, trong lòng nghĩ đến thứ sáng nay Chiêm Phó tổng muốn anh ta
điều tra.
—— lý lịch cặn kẽ của Hứa Phương Chu,
Có thể khiến chuông báo động của Chiêm Diệc Dương vang
lên, Phó tổng chấp hành này có năng lực gì sau mặt ngoài bình tĩnh, tự không
cần phải nói.
Cả đám khách tiến vào thang máy, trước một khắc cửa khép
lại, nghe Phó tổng chấp hành hỏi người bên cạnh: "Đúng rồi, bộ tiêu thụ 9
ở đâu?"
* * *
****
Phía bên này, Chiêm Diệc Dương vì lời nói đó mà nhất
thời sửng sốt.
Phía bên kia, Hồ đồng chí vì lót đường an nhàn cho
mình, phụ tá hành chánh mới vừa đi, cô đã trở về tầng âm một dưới đất.
Đứng ở cửa phòng làm việc bên ngoài làm cho người ta
rất cảm thấy ấm áp rách nát, Hồ Nhất Hạ đột nhiên phát hiện nơi này thật sự là
một thế ngoại đào nguyên, thế giới bên ngoài long trời lở đất cỡ nào, bộ tiêu
thụ 9 từ đầu đến cuối vẫn không tranh quyền thế.
Nữ QQ đang dán lông mi giả, xuyên thấu qua gương trang
điểm thấy được cô: "Ơ, Tiểu Hồ Ly, ngọn gió nào thổi em trở lại?"
Hồ Nhất Hạ lập tức thay khuôn mặt tươi cười đi vào,
không quên dâng lên cà phê cao cấp lén lấy tới. Cầm ly cà phê trong tay, nữ QQ
cũng không để ý tới việc dán lông mi nữa, vừa uống vừa khen: "Vẫn là Tiểu
Hồ Ly em có lương tâm."
Hồ Nhất Hạ cúi đầu nghĩ ngợi chốc lát.
Lúc ngẩng đầu lại, cố gắng bĩu môi làm vẻ uất ức:
"Em không làm ở đó nổi nữa, muốn trở về chỗ này. Mọi người còn muốn
không?"
Hoa công tử hăng hái, để xuống tạp chí playboy, rất là
vui vẻ tiếp cận tới: "Ơ, cô gái sao thế? Sao uất ức thế?"
Mắt kiếng gia vẫn ngàn năm không thay đổi đeo mắt
kiếng dầy cộm nặng nề xem báo chí, tròng kính bị cà phê hun ra sương trắng cũng
không trở ngại ông ta: "Đừng về, chỗ này của tôi không thể phát triển,
không thích hợp với người trẻ tuổi."
"Chúng ta cùng nhau cố gắng trọng chỉnh bộ
9 không được sao?"
Hồ Nhất Hạ cũng thấy ghét lời nhàm tai của mình, không
trách những người khác uống cà phê uống cà phê, xem báo xem báo. Nghĩ lại, cô
quyết định, sao đó mạnh mẽ nói: "Tôi đắc tội Chiêm tổng rồi !"
Vung cánh tay hô lên, quả nhiên hữu hiệu. Mấu chốt là,
tên của người họ Chiêm vừa ra, tự nhiên sẽ khiến tất cả mọi người vễnh tai.
Hồ Nhất Hạ thấy làm được, vội vàng không ngừng cố
gắng, nước mắt trong mắt nói đến là đến: "Không phải mọi người đều nghe
thấy xì căng đan sai lầm kia sao? Hôm nay Chiêm tổng có ý không muốn em làm
việc bên cạnh anh ta nữa. Chỉ có bộ 9 chịu cho em trở lại, em mới có thể tiếp
tục sống ở Ngải Thế Thụy. Bằng không, bằng không. . . ."
Hồ Nhất Hạ nén nén, nước mắt cơ hồ sắp thành công rớt
xuống, nhưng lúc này, nữ QQ đột nhiên chặn lại câu chuyện: "Không đúng,
chị biết được tin tức buổi chiều hôm qua sau khi tan sở, hai nhân viên ở phòng
nhân lực nghị luận em bị Chiêm tổng nghe được, kết quả ——"
—— chị ở ngành nào vậy?
"Chỉ hỏi ngành, cả tên cũng không hỏi, nhưng ngày
hôm sau hai người vẫn bị xuống chức rồi. Chiêm tổng sạch sẽ lưu loát giúp em
cản lời nói như thế, hôm nay cũng không ai dám nhắc lại chuyện này, em không
thấy hiệu quả nhanh chòng hay sao? Sau đó anh ta lại muốn đá
Điều lệ quy định các nhân viên không được yêu nhau,
lại không quy định không cho phép nhiều chuyện, người khác quả nhiên là nhà tư
bản vạn ác, thật là chỉ cho phép châu quan đốt lửa, không cho dân chúng thắp
đèn.
Người đàn ông này rất là nguy hiểm! Hồ Nhất Hạ càng có
ý định cách xa anh.
Đi theo nhà tư bản, Hồ Nhất Hạ lo lắng mình sớm muộn
cũng bị hành đến xương cốt không còn.
Đến lúc này, nước mắt hết ráo, Hồ Nhất Hạ chẳng thèm
nâng lên tâm tình, trộm bấu bắp đùi mình: “Anh ta thật muốn đá em đi, vô cùng
xác thực!"
Một phen khóc lóc, khiến cả dì làm vệ sinh bên cạnh
cũng đến xem náo nhiệt, gậy tre trăm thước, Hồ Nhất Hạ càng thêm quyết tâm.
"Các anh các chị bác trai bác gái, không dối gạt
mọi người, tôi là dựa vào ba tôi tân tân khổ khổ bán rau củ nuôi lớn, mọi người
nhìn lại tên mà mẹ tôi đặt cho tôi này: Hồ Nhất Hạ Hồ Nhất Hạ. . . . Nói mẹ em
không phải ma bài bạc cũng không ai tin! (#Ami: Thật ra mình cũng không rõ lắm,
có vẻ là từ N