
rồi, hay là chức năng
sinh dục rối loạn đây? Dù mình không có cưỡng ép anh
ta đến một bước cuối cùng, nhưng đối mặt đại mỹ
nhân như mình, sao trong lòng anh ta có thể không
có chút nhấp nhô?"
"Thôi đi, cậu tự luyến thành tinh." Lãnh
Tĩnh ôm lấy mặt của cô, dịu dàng
nói, "Mỹ nhân, mau đi rửa chén."
“Anh ta có cho là mình mượn rượu giả điên, quyến
rũ anh ta nhâncơ hội lên chức không?"
"Bằng thù đoạn của anh ta, người phụ nữ dùng
mỹ nhân kế, anh ta nhất định tương kế tựu kế.
Trừ phi. . ."
Lỗ tai Hồ Nhất Hạ vụt một tiếng giơ lên, đợi
nửa buổi, lại chỉ chờđược sự im lặng của Lãnh Tĩnh,
Hồ đồng chí vốn cũng không phải là nhân vật có tính
nhẫn nại, giờ phút này càng thêm gấp đến độ giơchân:
"Trừ phi cái gì?Cậu mau nói đi, gấp chết mình."
"Cậu rửa bát đi, mình liền nói cho
cậu biết."
Cuối cùng không thể tránh được, Hồ Nhất Hạ lưu luyến
rời ghế sa lon, vào phòng bếp làm việc.
Lãnh Tĩnh quan sát cô rửa chén, hào phóng ném ra kết
luận:"Hoặc anh ta là cái loại đàn ông truyền
thống đó, thích kiểu phụ nữ như Lưu Tam Hảo(nữ
chính trong Cung tâm kế), cậu không phải làmón ăn
của anh ta; hoặc là, anh ta có bệnh không tiện nói
ra."
—— Lưu Tam Hảo? Diện mạo đẹp, vóc người đẹp, công
phu trên giường tốt? (Ami: người ta là nghĩ điều
tốt, nói lời đẹp, làm việc tốt mà T___T)
"Dù mình không có ba cái tốt, tối thiểu cũng có hai
cái tốt, cái thứ nhất nhất định không thành lập.
Nói đến bệnh không tiện nói ra." Hồ Nhất Hạ moi
không ra chứng cớ, “Anh ta có hẹn hò với phụ
nữ, mà mình đã quan sát mấy lần, đâu phải là hẹn
hò. Giống xemmắt hơn."
"Đại boss xem mắt?" Lãnh Tĩnh lắc đầu, trên
mặt rõ ràng viết không tin, mắt thấy đề tài
càng kéo càng xa, vội vàng kéo Hồ đồngchí về chính
đề, "Chớ đoán mò vô dụng, cậu nên suy
nghĩ làm sao thoát khỏi ma chưởng của anh ta."
Thoát khỏi ma chưởng?
Hồ Nhất Hạ bị một câu đánh thức.
Công việc phụ tá rất mệt mỏi, cô rất nhớ
thời gian lý tưởng bở bộ 9.
Hình trong điện thoại di động là dựa vào duy
nhất của cô, Hồ NhấtHạ yên lặng nắm quyền, một đêm
nghĩ ra ra nhiều phương án,hôm sau, sớm ra cửa, chuẩn
bị đến công ty tìm người khác đàmphán.
Đáng tiếc, ra cửa sớm hơn, cũng phải thua cho
đại quân kẹt xe vô cùng mất hồn, lúc này Hồ
Nhất Hạ không chỉ không đến trước, ngược lại đã muộn.
Thang máy đã tới, Hồ Nhất Hạ dùng tốc độ
chạy nước rút trăm mét xông ra, rồi sau đó
trực tiếp tê liệt ngã xuống chỗ ngồi củamình thở.
Nhưng còn chưa thở xong, thì đã có công việc
tìm tới cửa: "Hộinghị khẩn cấp không đủ
người, tiểu Hồ à, mau giúp một tay đưa cà phê
qua."
—— một lần cuối cùng tạo điều kiện cho mấy
người sai khiến, tôi nhịn!
Hồ Nhất Hạ tự an ủi, khôi phục đấu trí lần nữa, thản
nhiên pha cà phê đi vào.
Đến bên ngoài cửa phòng họp, Hồ Nhất Hạ dừng
chân chốc lát, hít sâuVừa nghĩ tới sau khi chấm dứt
hội nghị thì phải tìm cơ hội tìm người họ
Chiêm đàm phán, cô liền nhức đầu.
Thật vất vả điều chỉnh tốt hô hấp, lúc này
mới đẩy cửa đi vào.
Mặc dù không phải phòng họp cực lớn hội nghị
cao tầng thường kỳ sử dụng, nhưng cái này vẫn
là phòng họp xếp thứ ba, trận chiến quả không
nhỏ, Hồ Nhất Hạ lườm qua một cái, đối diện cô, có
ba trưởng bộ phận.
Dĩ nhiên, người họ Chiêm ở chủ vị vẫn không
nói tiếng nào, cũng cócảm giác tồn tại cực mạnh.
Không thấy tôi không thấy tôi không thấy tôi! Hồ
Nhất Hạ cúi đầu làm bổn phận, trong lòng yên
lặng niệm chú.
Cũng may cả quá trình, tầm mắt người họ Chiêm không
có quét cô:"Cậu tới nói hai câu đi, Hứa ——"
—— tên của người ta cũng không nhớ rõ, trí
nhớ tồi tệ gì? Giọng nói còn kêu ngạo như vậy!
HồNhất Hạ khó sửa đổi bản tính nhiều chuyện, thả
chậm bước chân, muốn nghe thêm chút nội tình, đang
lúc này, trong mấy chỗngồi đưa lưng về phía cô, có
người đứng lên, nhận lấy lời nói của người họ
Chiêm: "—— Phương Chu."
"—— Phương Chu."
Rõ ràng là giọng nói dịu dàng vô cùng, nhưng
âm đuôi kia lại giốngnhư vũ khí sắc bén, hung hăng xẹt
qua màng nhĩ Hồ Nhất Hạ. Trongmột khắc kia lòng bàn tay
đột nhiên đổ mồ hôi, mắt thấy hay cà phê trong tay
mình đang lắc lư, trong đầu Hồ Nhất Hạ cũng vẫntrống
rỗng.
Ở trong sự trống rỗng này, Hồ Nhất Hạ đột
nhiên bắt gặp một ánhmắt quét nhìn mang theo khí
thế rất mạnh của ai đó.
Thật kỳ quái, trong khoảnh khắc này, Hồ Nhất Hạ
chỉ cảm thấy ba hồn bảy phách "Vèo" một
tiếng trở lại thân thể hết, cô dầu gì cũngphục
hồi tinh thần lại, không nói hai lời, quay đầu chạy ra
ngoài ngay.
Một phụ tá khác đi về phía cô, buồn bực
nói: "Đi đâu đó, Hồ. . . ."
Hồ Nhất Hạ vội vàng khoa tay múa chân bảo cô ấy
đừng lên tiếng,chỉ chỉ bụng mình, làm ra bộ dạng vô cùng
thống khổ, cũng không cho đối phương thời gian phản
ứng, đưa khay trong tay ra, bàn chân như bôi dầu, lập
tức biến mất không còn bóng dáng.
Trốn vào trong cầu tiêu rồi, Hồ Nhất Hạ mới
dám lên tiếng thở phào.
Lập tức gửi ra một cái tin nhắn: "Mình gặp
được Hứa Phương Chu rồi !"
Gửi ra không quá nửa phút thì có điện thoại gọi vào,
thanh âm củaLãnh Tĩnh nghiêm túc hiếm
thấy: "Thiệt hay giả? Cậu không bị ảo giác chứ?"