
ng
ra ngoài, từ trênxuống dưới? Từ bản năng tự bảo
vệ mình, Hồ Nhất Hạ run giọng nói ép mình chất
vấn: "Anh, anh, anh, có chứng cớ gì?"
Cho là anh lại muốn làm ra vẻ thần bí, không ngờ
lần này anh sảng khóai vô cùng đáp: "Kim Hoàn,
Hằng Thịnh, Lệ thị, Đằng Thái quốctế, quản lý bốn
công ty đều là nhân chứng, đủ chưa?"
Hồ Nhất Hạ tốn thời gian thật dài mới tiêu
hóa lời của anh, thật rất muốn khóc
chết: "Tôi, trước mặt nhiều người như vậy?"
—— thì ra tôi có khẩu vị nặng như vậy?
Đả kích lớn này đã sớm ra ngoài phạm vi chịu
đựng của Hồ Nhất Hạ, anh lại muốn tiếp tục:
"Bọn họ chứng kiến một phần. Nếu cô cần nhân
chứng phần sau? Tài xế của tôi có thể."
Hồ Nhất Hạ như rơi vào mây mù nghe anh nhắc
lại từng chút: "Có nnhớ sau khi chấm dứt tiệc, cô
đã dính vào mời quản lý Lệ thị đến hộp đêm tiếp tục
hay không?"
Quản lý lai tây đó?
"Có nhớ là ai kéo cô từ trên người của người taxuống,
sau đó nhétcô vào trong xe hay không?"
Là nhà tư bản vạn ác trước mặt này làm hư
chuyện tốt của cô?
"Có nhớ xe còn chưa kịp ăn bánh, cô đã bổ nhào
về phía tôi hay không?"
Giạng chân ở trên người anh mềm nhũn cầu xin, anh
trai tốt, miệng thơm thơm?
"Có nhớ là ai dính tôi như kẹo mè xửng, cứ
liên tục nói: anh theo cùng em đi?"
Vừa nói còn vừa, giở trò?
******
⊙﹏⊙
Những lời anh nói với cô trong vòng một tháng
này cộng lại cũng không nhiều bằng tối nay, đả
kích đối với cô, cũng mạnh nhất từ trước đến
giờ, Hồ Nhất Hạ im lặng nghẹn ngào, trí nhớ bị
rượu cồn tách ra đêm đó, rốt cuộc dần dần bị
khâu đầy đủ dưới sự hướng dẫncủa ai đó.
Ngay lúc đó cô chỉ cảm thấy đệm người khác
đang ngồi cực kỳ mềm mại, đầu gối quý phía trên cũng
không hề đau; vải vóc quần tây của người khác
tốt vô cùng, da vừa trơn lại lạnh; nút cài áo sơ
mi của người khác đặc biệt khó mở, ngón tay phí
rất nhiều sức mới xôngvào được; lồng ngực người
khác cứng rắn như đá, nóng bỏng như lửa, ngón
tay vuốt ve dọc theo hàng rào đường cong rõ ràng, cơ
hồ mê muội; da người khác cực kỳ nhẵn nhụi, môi
dính vào phía trên cơ hồ có thể cảm thấy huyết
mạch chạy dưới da; còn có đôi môi người khác.
Tầm mắt Hồ Nhất Hạ bất tri bất giác ngắm lên môi
người đàn ôngđối diện. Đầu lưỡi từ từ xoắn xuýt, cảm
giác chạm lên đường vành môi mỏng đó là thế nào?
Sao cô lại quên?
Đang mất hồn, đột nhiên liếc thấy anh ngoắc người
bán rượu tới, như muốn tính tiền ời đi Trong nháy mắt
nguyên thần của Hồ NhấtHạ bị kích thích trở về thể,
mắt thấy lúc anh đứng dậy không quên kéo cô,
trong lòng cô bất ổn, cuối cùng hạ quyết tâm,
đôi tay gắtgao kéo cổ tay anh, kéo anh không chịu đi.
Chiêm Diệc Dương dừng lại, ngoái đầu nhìn nhìn cô,
chỉ thấy trong mắt người phụ nữ này lại chứa đầy lệ.
"Tôi đền phí tổn thất tinh thần cho ngài được
chứ? Ngài ra cái giá, bao nhiêu tùy ý, được không?
Một nhà già trẻ nhà tôi còn chờ tôi nuôi, lão Hồ
nhà tôi còn chờ tôi quang tông diệu tổ, tôi
còn chưa cókết hôn sanh con, tôi không thể đi tự
thú!"
Chiêm Diệc Dương dừng lại, khóe miệng co quắp giựt
giựt, cơ hồ muốn cong lên nụ cười, nhưng cố nén
lại, khó khăn nghiêm mặt lần nữa, không nói một lời mạnh
mẽ lôi cô rời đi.
Cô tự nhiên không chịu, cố tình gây sự, còn
thiếu lăn trên đất ômbắp đùi anh không để cho anh đi
thôi. "Cô còn như vậy, tôi trực tiếpbáo cảnh sát
để cho bọn họ dẫn cô vào cục."
Chiêm Diệc Dương nhìn cô, vẫn là giọng nói rất
lạnh nhạt, trong mắt cũng tràn đầy ánh sáng đe doạ.
Hồ Nhất Hạ bị anh làm sợ tới mức cứng lại.
Cô bấu bắp đùi mình tê tê đau đau, mới nặn ra
thật nhiều nướcmắt, hai mắt đẫm lệ cũng không tìm được
một chút đồng tình củaanh? Tim của người đàn ông
này làm từ đá?
Các khách xem dù bận vẫn ung dung xem kịch hay,
thật là mất chết cả mặt mũi rồi, người đàn
ông này lại miễn dịch đối với khổ nhụckế, miệngHồ
Nhất Hạ mếu máo, kéo tay áo của anh, không khách
khí lau nước mắt nước mũi lên: "Tôi sẽ
mời luật sư đắt tiền nhất lêntòa cho tôi, hừ!"
Trừng mắt nhìn anh, đặc biệt hả giận, Hồ Nhất
Hạ nện bước chân tự cho là kiêu ngạo vô cùng,
bỏ rơi anh, dẫn đầu đi ra quán crượu.
Chiêm Diệc Dương nhìn bónglưng cô, bật cười lắc đầu. Nhưng
rất mau, liền nụ cười thu lại. Về lời nói khi say của
cô, anh đã ẩn giấu một phần. Hoàn chỉnh phải là:
Hứa Phương Chu, anh theo cùng em đi. .
Hứa Phương Chu.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
[1'>Long Thiệt Lan: tên tiếng Anh là Tequila (phát
âm như tê-ki-la)là một thứ rượu chưng cất có độ cồn
cao truyền thống của Mexico.
Tên gọi của thứ rượu này nguyên là tên gọi của
địa phương chủ yếu sản xuất ra nó - vùng Tequila,
bang Jalisco trên cao nguyên phía Tây của Mexico. Tequila
được chế từ lá cây Agave Azul Tequilana,một loài thực vật bản
địa ở Mexico.
Thường thì tequila có độ cồn từ 38–40%, song cá
biệt có loại có độ cồn lên tới 43–46%. Hậu quả của bước đi quá mức khí phách là, mắt cá
chân của Hồ Nhất Hạ bị giày cao gót chấn đến đau Thật
vất vả xuống đến lầu một, đảo mắt nhìn: ơ a!
Người khác đang dựa vách tường cửa thang máy, hai tay
đút vào túi chờ cô.
Hồ Nhất Hạ hí mắt nhìn người đàn