
Dĩ nhiên, trước khi tu luyện thành tinh, cô chỉ có thể
nhắm mắt ứng phó, vội vàng rửa mặt hóa trang, mang mặt
quỷ say cũng vội chạy tới hội sở.
Sau đó cô đã hỏi Lãnh Tĩnh đêm hôm đó mình về
đến nhà như thế nào, Lãnh Tĩnh tựa hồ trả lời là: lúc
ấy có người nhấn chuông, vừamở cửa, liền phát hiện
cô ngủ say như chết trên hành lang.
Hồ Nhất Hạ tiếp tục đào sâu ba thước trong
trí nhớ của mình, chẳnglẽ, cô thật quên chuyện gì đặc biệt?
Đáng tiếc, hồi tưởng đến huyệt Thái Dương cũng đau
rồi, vẫn không thể nhớ ra được.
Người đàn ông này lại không chịu buông tha cô, kéo dài thanh
âm ở trong những tiếng nhạc huyên náo, bởi vì cúi đầu,
càng lộ vẻ hấp dẫn: "Những chuyện cô đã làm với
tôi, thật là làm cho người ta, trọn đời
không quên."
Ám hiệu hơi lộ này, khiến thần kinh căng thẳng
của Hồ Nhất Hạ chợt được đả thông, trong đầu
bỗng dưng thoáng hiện một hình ảnh bị bỏ sót. b5 Ngày
đó ở hội sở, nhà tư bản khom người chơi bóng
thì cô không cẩn thận liếc thấy mấy vết hôn
hấp dẫn trên cổ anh. Ngay lúc đó cô vẫn còn đang
cảm thán: nhà tư bản thật là làm việc vẫn không quên
giải trí, lúc này cô lại nghĩ đến một khả năng nàođó,
theo bản năng ngẩng đầu, nhìn thấy trong mắt đen
tối mờ mờ của anh rõ ràng viết bốn chữ: ý nghĩ không
tốt.
Chẳng lẽ ——
******
⊙﹏⊙
Hồ Nhất Hạ nhất thời hoảng sợ, thanh âm run run còn
mất hồn hơn âm nhạc xung quanh:"Tôi tôi tôi! Anh anh
anh ——"
Mi tâm hơi nhíu của anh lặng lẽ giãn ra, cặp mắt đào
hoa chuyển một cái, rõ ràng đang nói: cô rốt cuộc nhớ
lại? Ngoài miệng lại không chịu trả lời cô, mà kéo
qua ghế chân cao cạnh quầy rượu,nhàn nhã ngồi
xuống, gõ gõ mặt bàn ra hiệu cho người bán
rượu:"ThreeFriend."
Hồ Nhất Hạ chờ đúng thời cơ chuẩn bị chạy ra ——
"Cô dám đi thử xem?"
Hồ Nhất Hạ sợ tới mức cứng đờ.
Sau lưng người đàn ông này mọc mắt hay sao?
Cô còn chưa kịp im lặng nhìn trời, cánh tay của anh đã
giơ ra sau, đảo mắt liền xách cô lên một cái ghế
chân cao khác.
Người bán rượu rất nhanh rót đầy 13 ly Long Thiệt
Lan[1'>, ly nhỏ, muối, đĩa chanh nhỏ cũng rất mau
trượt đến trước mặt Chiêm Diệc Dương Hồ Nhất Hạ
nhìn, không có uống, chấp nhận mà nhìn chằm chằm
vào anh, chống cằm ngẩn người.
Chỉ trách người đàn ông có loại rất cổ quái
khí chất, bị dáng vể không chút để ý của anh chiếm lấy
ánh mắt, đâu chỉ có mình Hồ Nhất Hạ cô? Anh vừa
rải chút muối lên miệng, còn chưa cúi đầu liếm
sạch, thì đã có một cô gái dán tới đây.
Anh và người phụ nữ xa lạ chuyện trò vui vẻ, không
câu nệ giống như cá trong nước, không trách người phụ
nữ rất nhanh bạo gan hẹn anh đi bàn khác, Hồ Nhất
Hạ vừa cảm thán người này sao lại dịu dàng với
phụ nữ như thế, vừa yên lặng cảm kích người phụ
nữ xa lạ cứu cô ở trong nước lửa, vậy mà lúc 0bnày,
anh lên tiếng: "Xin lỗi."
Đừng xin lỗi, đi với cô ta đi, thả tôi đi!
Hồ Nhất Hạ rống to tronglòng.
Cô hận không thể chắp tay trước ngực mà cầu
nguyện, nhưng giờphút này lại bị người khư khư giữ chặt
lòng bàn tay, từ góc tối kéo lên quầy rượu.
Người phụ nữ xa lạ thấy thế, trên mặt chỉ còn nụ
cười gượng, cô ta thức thời bước đi thẳng, để lại
mình Hồ Nhất Hạ, mặt nhăn nhó.
Tại sao người đàn ông này có thể lộ liễu dép
buộc cô nắm chặt mười ngón tay anh? Hồ Nhất Hạ thề
bảo vệ quyền lợi của mình, thử đẩy tay của anh
ra, bất đắc dĩ hơi sức thật sự không địch lại anh Lần
so tài này hoàn toàn chọc giận cô: "Không buông
tay tôi kiện anh quấyrầy...!"
Anh không thèm để ý chút nào, chỉ nhếch môi cười:
"Hồ tiểu thưđang muốn làm "kẻ gian cáo
trạng trước" sao?"
Hồ Nhất Hạ khiếp sợ trừng thẳng mắt.
Anh thong thả ung dung ngậm một miếng chanh, uống cạn
LongThiệt Lan, lúc này mớiưu nhã xoayngười trong cánh đèn rực
rỡ,chuyển sang cô: "Những chuyện cô làm với tôi lần trước,
xét thấy cô ống say, tôi vốn không muốn truy
cứu, nhưng hành động việclàm cả tháng nay của cô, bao gồm
chụp ảnh, bao gồm tỏ tình buổitrưa, khiến tôi
hoàn toàn có lý do tin tưởng, đây là một kế hoạch
có dự mưu —— quấy rối có tính toán."
******
⊙﹏⊙
Hồ Nhất Hạ suýt nữa từ trên ghế chân cao té xuống.
May mà anh siết tay của cô,ckhiến cô miễn cưỡng ổn
định trọng tâm,9nhưng trong đầu lại có một tiếng keng,
đảo mắt rơi nát bấy. Hồ Nhất Hạ không có lý trí đoạt
lấy ly rượu của anh, chỉ vào mũi củaanh: "Lão nương
rốt cuộc làm gì mà ngươi phải kiện ta? ! Sờ ngươi?"
"Đâu chỉ thế?"
Hồ Nhất Hạ đành sửng sốt.
Trong mắt của anh, tràn đầy càn rỡ. Tức giận của Hồ
Nhất Hạ bị một chưởng của anh làm biến mất vô ảnh vô
hình, chỉ còn lại tâm thần thấp thỏm đỡ lấy cô: "Hôn anh
rồi à?"
"Đâu chỉ thế?"
Lúc này sững sờ đã không thể giải cứu phản ứng
thần kinh sắp thối rữa của Hồ đồng chí, ngây
người một hồi lâu, thanh âm cô càngngày càng không
yên: "Tôi. . . . Cái đó anh?"
Anh cười mà không nói.
Hồ Nhất Hạ hoàn toàn không có cachủ kiến, lý trí nhắc nhở
cô, trấn định, trấn định!
"Chúng ta đêm đó. . . . Mấy lần?"
"Em cứ nói đi?" anh lập lờ nước đôi
hỏi ngược lại.
Anh rõ ràng không có đụng cô, nhưng sao Hồ Nhất Hạ
cảm thấy đãbị ánh mắt của anh đùa giỡn một lần từ tro