
xe có người nào
đi lên hay không.
"Hồ Hồ Hồ, Hồ tiểu thư!" Tài xế giống như là
thấy quỷ, bộ dáng hốt hoảng luống cuống chọc cho
người mắc cười.
"Chúng ta từng gặp?" Người họ Chiêm còn chưa
lên xe ô nhiễm tầm mắt của cô, Hồ Nhất 6Hạ
cũng không ngại tán gẫu với cậu trai cà lăm anh
tuấn này một lát.
Lúc này tài xế vừa lắc đầu vừa khoát tay.
Hồ Nhất Hạ đang muốn hỏi tới làm sao anh ta biết
họ của mình, tài xế đã nhanh chóng cãi
lại: "Lúc ấy Phó tổng bảo tôi kéo tấm che lên,
tôi, tôi, tôi, tôi không thấy gì cả!"
******
⊙﹏⊙
Hồ Nhất Hạ từ từ để hai chân gác lên xuống, ngồi
thẳng người.
Bộ dáng sợ hãi của tài xế luôn thoáng qua trước
mắt, thật sự lái đi không được, dép cô chần chờ
hỏi ra lời: "Ngày đó có phải tôi vô cùng"
"Không không không hôm đó cô không thể nào gọi là
lẳng lơ!"
Anh ta lại vội vã phủ nhận, bộ dáng vừa lắc đầu
vừa khoát tay hoàn toàn đánh bại Hồ Nhất Hạ. Cô
nổi da gà rũ đầu xuống: "Thật ra thì tôi chỉ
muốn hỏi, ngày đó có phải tôi khiến hai người rất
lúng túng không."
Tài xế không mở bình thì ai mà biết trong bình có
công lực kinhngười gì, không khí đêm đó như thế nào,
Hồ Nhất Hạ vĩnh viễnkhông có biện pháp biết, nhưng trinh
huống hôm nay, nào chỉ hai
chữ "lúng túng" là có thể bao quát hay sao?
Hai người trong xe đều có cảm xúc phức tạp, vừa
gặp lúc này, cửa xe bên kia mở ra. Lần đầu btiên,
sự xuất hiện của người khác khiếnHồ Nhất Hạ thở phào
nhẹ nhõm.
Chiêm Diệc Dương khoan thai tới chậm, trầm mặt lên xe.
Cho dù đổi chiếc xe, nhưng chỉ lườm tài xế
ngồi trước và người phụnữ ngồi bên cạnh này, trí nhớ
không chịu nổi của người khác sẽ lại tới dồn dập.
Người phụ nữ này mở miệng đều gọi người đàn ông
khác, nhưng cởi,vuốt, xoa, mút, cắn, tất cả lại đều là
anh. Bị cô quấn như gấukoala, không trách lúc anh nói
chuyện với tài xế, giọng nói khôngthể kiềm chế mà
hung hăng: "Kéo tấm che lên, lái đến chỗ trống,cậu
xuống xe."
Tấm che được kéo lên, chỗ ngồi phía sau đều mờ
mờ, chỉ có conngươi của cô, rạng rỡ phát sáng, phản chiếu
ngọn lửa nho nhỏ. Tầm mắt của anh quay lại đến trên
người người phụ nữ này, gương mặtvẫn lạnh lùng:
"Tôi là ai?"
Cô liều mạng, tiếp tục vùi đầu muốn hôn, nhưng
ngón trỏ của anh đặt ở môi cô, khó tách ra lẫn
nhau, dạy cô đọc: "Chiêm, Diệc, Dương."
Cô như em bé bi bô tập nói, suy nghĩ mờ mịt đọc
theo 0anh.
Anh rốt cuộc hài lòng, ôm chặt cô vào người, thở
nhẹ lấn đến gần, nắm cằm cô, muốn cô đối
diện mình: "Lần sau không cho phép kêu sai tên nữa."
Cúi người, đang chuẩn bị cho cô một nụ hôn mơ
ước đã lâu, nhưng lúc này cô không nhịn được trời
đất quay cuồng, lại đột nhiên nôn ọe. .
Sau tất cả, Chiêm Diệc Dương
cự tuyệt hồi tưởng lại, bộ phận trí nhớ kia,
theo cái áo bị dính dơ đó, vĩnh viễn ném vào
thùng rác.
"Chiêm tổng, tôi có cần xuống xe hay không?"
Tài xế sợ hãi hỏi thăm, Chiêm Diệc Dương chồi
hồn, lườm người phụ nữ ngồi bên cạnh một cái:
"Đến trạm xe điện ngầm gần đây."
Hồ Nhất Hạ nghe, không tiếng động cười một tiếng.
Cảm giác có nhược điểm nơi tay thật là tốt, nghĩ
như vậy, lúc này vênh mặt hấthàm sai
khiến: "Đã trễ thế này xe điện ngầm đã ngừng,
đưa tôi về nhà."
******
o(≧v≦)o
Xe tự cấp bậc tổng giám đốc đưa mình đến nhà, Hồ
Nhất Hạ đặcbiệt ngẩng đầu ưỡn ngực xuống xe, không quên
dùng sức đóngcửa, cho người khác một cái rung
động cuối cùng.
Đáng tiếc cửa xe sang trọng trang bị giảm xóc, Hồ
Nhất Hạ đã tổn thất một cơ hội, cho đến lúc vào
nhà trọ, vẫn còn nhớ kỹ.
Còn chưa mở cửa vào nhà đã nhìn thấy ánh đèn bên
trong, Hồ Nhất Hạ hơi kinh nhạc.Lãnh Tĩnh đang ở nhà?
Ngoài kinh ngạc,ham muốn bày tỏ của Hồ đồng chí đột
nhiên thăng lên giá trị cao nhất.
Dép cũng chưa kịp mang đã chạy vào cửa, vừa
đúng thấy LãnhTĩnh trong phòng khách. Bạn tốt mặt mày bực
tức ngồi dưới đất, đang cầm bát mì ăn liền buồn
bực, Hồ Nhất Hạ thoáng chần chờ,quyết định quan
tâm trước: "Không phải cậu nói cần làm
thêm giờ sao?"
"Mình fire quản lý của mình rồi."
"Cậu bị đuổi việc?"
"Là mình đuổi việc cô ta!"
Lãnh Tĩnh xù lông, Hồ Nhất Hạ vội vàng tiến
tới xoa xuống: "Đượcđược được, là cậu đuổi việc cô
ta. Chớ khổ sở, để chị kể cho emnghe một chuyện
cực tốt."
Hồ Nhất Hạ vừa nói vừa đứng dậy, rất nhanh
từ phòng bếp cầm mộtđôi đũa trở lại, vừa gắp mì ăn
liền, vừa kể lại tất cả sự việc.
Ăn mì xong, chuyện của cô cũng gần tới hồi
cuối, cuối cùng không quên đắc chí tổng kết lại
mà nói: "Khó trách anh ta nghĩ tất cả biệnpháp
hành hạ mình, nguyên lai là bị mình cướp sắc nên ghi
hận trong lòng!"
Tâm tình đưa đám của Lãnh Tĩnh bị mấy câu nói này
đuổi đi khôngcòn chút tung tích, vừa dọn dẹp khay trà,
vừa đẩy bát đũa tới trước mặt Hồ Nhất Hạ:
"Mình đã sớm nói với cậu, cậu uống say sẽ
biếnthành nữ sắc ma, cậu cứ không tin, luôn nói mình
tiết kiệm chút tiền bo nên lựa cậu, chị keo
kiệt thế sao?"
Hồ Nhất Hạ một là không muốn rửa chén, thứ
hai còn chưa nói tậnhứng, tự động coi thường bát
đũa trước mặt,ôm ôm gối,tìm tư thế thoải mái cuộn mình trên
ghế sô pha: "Phải nói anh ta ngồi trong lòng
mà vẫn không loạn đâu