XtGem Forum catalog
Khách Quan, Không Thể Được

Khách Quan, Không Thể Được

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323262

Bình chọn: 8.5.00/10/326 lượt.

chưa từ bỏ ý định làm những việc vô dụng này, gương mặt Chiêm Diệc Dương căng thẳng.

Người phụ nữ này thật sự là không nghe lời, anh không khỏi mỉm cười ôm lấy cô, thay cô vén ra tóc mái ướt mồ hôi, để cô gối lên bả vai mình: "Đau thì cắn anh"

Hồ Nhất Hạ đau vô cùng, không hề nghĩ ngợi liền hung hăng cắn xuống bả vai anh.

Nhưng không ngờ chỗ bắp thịt đó căng cứng đến cực hạn, khiến hàm răng cô đau xót.

Hồ đồng chí há hàm răng ra, tuyến lệ đều đau đến chết lặng, khóc cũng không khóc ra.

Xem xét lại anh, rõ ràng là đầu sỏ gây nên, lại còn an ủi cô: "Lập tức tốt, ngoan, chớ rúc, mở ra một chút. . . . Đúng, mở chút nữa. . . ."

Hồ Nhất Hạ cuối cùng hiểu, an ủi của đàn ông ở trên giường đều là gạt người, nghe nữa cũng không đáng tin tưởng.

Cố tình anh cònđược voi đòi tiên, Hồ Nhất Hạ bất chấp gì khác, khóc đẩy anh: "Anh. . . . Không cho phép anh cử động nữa."

Chiêm Diệc Dương cúi người hôn lên mồ hôi ở khóe mắt cô, đè thấp đầu của cô: "Em xem, đã sắp rồi. . . . Tiểu Hồ Ly ngoan, buông lỏng, cho anh vào đi."

(+﹏+)

Vừa cúi đầu, Hồ Nhất Hạ không chỉ không nhẹ nhõm, ngược lại cả người choáng váng hoa mắt.

"Đừng, tôi. . . . Tôi thấy máu là c

Chiêm Diệc Dương sửng sốt.

Sau đó?

Sau đó, Hồ đồng chí thật hôn mê bất tỉnh.

Hồ đồng chí thật hôn mê bất tỉnh.

Thật?

Đương nhiên là giả ——

Giả bộ bất tỉnh tuyệt đối là một kỹ thuật.

Hồ Nhất Hạ cố gắng hồi tưởng đủ loại phản ứng sau khi thấy máu của Lãnh Tĩnh, nhưng trừ Lãnh cô cô mỗi lần có đại di mụ (kinh nguyệt) đều phải đeo kính đen đổi đệm, những thứ khác, cô không có một chút ấn tượng nào.

Phải, nhắm hai mắt nằm ngay đơ thôi.

"Tiểu Hồ Ly?"

Cô làm sao trả lời?

Hồ Nhất Hạ không bình phục được nhịp tim nhanh kinh khủng của mình, không thể làm gì khác hơn là yên lặng cầu nguyện người khác nhanh chóng cút đi. Nhưng Chiêm Diệc Dương rõ ràng đã rút thân thể ra, lại tựa hồ như không có ý rời đi, thậm chí còn từ từ lấn đến gần cô.

Đột nhiên, một đôi tay đẩy bắp đùi cô ra.

Trở lại? !

Thần kinh Hồ Nhất Hạ trong nháy mắt căng thẳng tới cực điểm, không có thị giác, cảm giác đột nhiên trở nên nhạy cảm, nhất cử nhất động của anh đều bị phóng đại vô hạn, Hồ Nhất Hạ sợ tới mức hàm răng run run, ngàn nhịn vạn nhịn mới chịu đựng không thét chói tai ra tiếng.

Chiêm Diệc Dương đang cúi đầu kiểm tra cô có bị thương hay không, bên tai mơ hồ vang lên thanh âm nghiến răng, nghi ngờ ngẩng đầu, khoảng khắc chứng kiến môi cô hơi run run, anh không khỏi sửng sốt. . . . . .

Mấy giây sau.

Mặc cho người khác loay hoay mình thành nằm nghiêng, Hồ Nhất Hạ thật có lòng chết. Vậy còn không dừng lại. . . . . .

Người khác nằm xuống ở sau lưng cô, ôm chặt hông của cô, nâng mông của cô lên, lần lượt đẩy chân cô ra, ngón tay liền trượt vào chỗ ướt át. . . .

Hồ Nhất Hạ nhất thời nhảy lên cao ba thước: "Biến thái a, J (gian) thi á!"

Mười mấy giây sau.

Hồ Nhất Hạ đã chạy đến cạnh cửa rồi, đột nhiên, sau lưng dâng lên sự lạnh lẽo.

Họ chiêm này là người hay quỷ, hay anh biết thuật thay hình dời bóng? Nếu không cô không nghe được tiếng bước chân đuổi theo của anh, sao anh đã ở phía sau cô?

Dấu chấm hỏi liên tiếp chiếm lấy Hồ Nhất Hạ, cô còn chưa kịp suy nghĩ rõ ——

"Em yêu, đi đâu đó?"

Anh dính vào sau lưng cô nỉ non một tiếng, cô nghe xong nhất thời xương cũng mềm ra.

Cảm nhận được hô hấp lưu luyến của người khác ở sau gáy cô, Hồ Nhất Hạ yên lặng cắn chặt hàm răng. Cô không chịu quay đầu lại, Chiêm Diệc Dương cũng không miễn cưỡng, ngón tay qua lại theo sống lưng của cô, chọc cho cô phát run không ngừng.

Chiêm Diệc Dương thấy thế, phì cười một tiếng, một đôi mắt sương mù mờ mịt trong bóng đêm:

"Xem ra em không chỉ là hồ ly giảo hoạt biết giả bộ bất tỉnh, còn là một con hồ ly có khẩu vị nặng. Không thích giường? Muốn ở cạnh cửa? Anh không ngại. . . . . ."

Hơn 10' sau.

Hồ Nhất Hạ xụi lơ dán lưng vào cửa, mủi chân miễn cưỡng nhón lên, cả người choáng váng tựa như ngồi trên con thuyền đang lắc lư trong sóng gió.

Dần dần có dòng nước ấm chảy ra ngoài, hơn nữa càng chảy càng nhiều, Hồ Nhất Hạ sợ tới mức vội vàng đẩy tay của anh đang ở trên eo mình ra.

"Dừng, dừng lại. . . ."

". . . . . ."

"Ô ô, hình như lại chảy máu. . . . . ."

". . . . . .

"Bảo anh dừng lại không phải bảo anh dùng tay. . . . Ô ô, khốn kiếp. . . . . ."

Một lát sau, Chiêm Diệc Dương giơ tay lên trước mắt cô, "Yên tâm, không phải máu."

Đầu ngón tay, cả bàn tay đều dính. . . . Nước, Hồ Nhất Hạ chỉ nhìn thoáng qua mặt liền thay đổi thành ráng đỏ. Qu mất mặt rồi, cô không thể không chống cùi chỏ trên cửa, chôn mặt ở trong đó, yên lặng cắn chặt hàm răng.

Thế nhưng anh lại không chịu, "Đừng chịu đựng, kêura."

". . . . . ."

"Ngoan, anh muốn nghe."

Anh lại xoay mặt của cô qua. Hồ Nhất Hạ vừa thẹn vừa cáu, cúi đầu cắn tay của anh, lại bị môi của anh lấn tới.

Trong ẩm ướt quấn quýt xen lẫn tiếng hừ hừ của cô: "Thấy. . . . Ghét. . . ."

"Đồ ngốc, anh đang khiến em vui vẻ."

"Vui vẻ cái đầu anh! Chỉ anh vui vẻ. . . . . . A! ! !"

Hồ Nhất Hạ mãnh liệt căng cứng thân thể.

". . . . . ."

"Đừng. . . . A. . . . . Đừng xoa