Teya Salat
Khách Quan, Không Thể Được

Khách Quan, Không Thể Được

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323405

Bình chọn: 10.00/10/340 lượt.

ầu lại nói: "Về sau đừng cọ trong ngực đàn ông như vậy, rất nguy

hiểm."

Hồ Nhất Hạ đang nổi nóng, không nói hai lời đá về phía

cái mông của người khác, kém mấy cm thì đá trúng! Cô giận dữ cắn răng.

Đàn gái nói cái gì Hồ Nhất Hạ không nghe rõ, Chiêm

Diệc Dương cũng chỉ nói đơn giản đợi lát nữa sẽ xuống ngay, đối thoại cứ như

vậy kết thúc.

Hồ Nhất Hạ suy nghĩ người đàn ông này luôn có khẩu âm

rất nặng kiểu Anh, thật chưa từng thấy anh vì nhân nhượng người khác cố ý cưỡng

thành khẩu âm kiểu Mỹ. Kết quả còn khuyến khích, ngượng ngùng nói: "Phương

Chu thật đáng thương, bà xã và bạn liếc mắt đưa tình."

Chiêm Diệc Dương mới vừa đi tới bên người cô, nghe vậy

dừng lại, liếc cô một cái, trong đôi mắt có thể bay ra đao. Khí thế bắt nạt kẻ

yếu, phách lối của Hồ Nhất Hạ mới vừa dấy lên liền bị dập tắt.

Chiêm Diệc Dương vòng qua cô đi vào, rót rượu cho

mình. Một ly vào bụng, thần sắc rốt cuộc không còn căng thẳng.

"Thứ nhất, anh biết Con­nie trước. Thứ hai, nói

đúng ra bọn họ sang năm sau mới chính thức đăng ký kết hôn. Thứ ba, anh hi vọng

bọn họ có thể ở cùng nhau hơn ai hết."

Anh nói rất bình thản, nhưng đốt ngón tay nắm ly rượu

cương trắng. Bằng kinh nghiệm xem vô số tiểu thuyết, phim truyền hình của Hồ

Nhất Hạ, loáng thoáng ngửi ra một chút mùi vị ngược luyến tình thâm.

Tha thứ cô nhiều chuyện: "Anh. . . . Anh bỏ những

thứ yêu thích à?" Nhà tư bản có vĩ như vậy hay không?

Chiêm Diệc Dương để ly rượu xuống, nắm cánh tay của cô

muốn dẫn cô ra cửa. Hồ Nhất Hạ không nghe thấy đoạn sau, trong lòng ngứa ngáy,

ăn vạ không đi: "Sau đó thì sao? Sau đó như thế nào?"

". . . . . ."

Mắt thấy sắp bị anh dẫn ra khỏi phòng, Hồ Nhất Hạ nắm

tay cầm cái cửa chết không buông tay: "Nếu không tôi dùng chuyện của tôi

và Hứa Phương Chu trao đổi với anh?"

Chiêm Diệc Dương ngừng chân, ánh mắt tỉ mỉ băn khoăn

một vòng ở trên mặt cô, ngầm cho phép.

Hồ Nhất Hạ đứng thẳng, xử lý quần áo thanh thanh giọng

nói, bắt đầu kể.

"Tôi và Hứa Phương Chu, kể ra rất dài dòng."

Bị anh trừng, Hồ Nhất Hạ lập tức đổi lời nói, "Được rồi mặc dù kể rất dài,

nhưng tôi kể tóm tắt. . . ."

Bô bô một hồi, Hồ đồng chí lấy hơi thật sâu, cuối cùng

hơi trải hai tay: ". . . . Dù sao bây giờ tôi hoàn toàn không hiểu anh ta

làm như vậy là có ý với tôi hay không."

Chiêm Diệc Dương gật đầu một cái, đẩy tay của cô ra,

tiếp tục kéo cô đi ra ngoài. Hồ Nhất Hạ luống cuống: "Tôi kể xong của tôi

rồi, sao anh không kể của anh?"

"Anh đồng ý trao đổi chuyện với em lúc nào? Lỗ

tai nào của em nghe được?" Công lực trở mặt không nhận nợ của người khác

thật cái thế.

"Kể tôi nghe cũng không làm cho chuyện của anh

chết không nhắm mắt!" Hồ Nhất Hạ không tin anh cứng mềm đều không ăn, đôi

tay hợp lại, vững vàng ôm lấy cánh tay của anh, liều mạng hoảng hốt,

"Chiêm đại nhân anh kể tôi biết đi, nhé? Nhé? Nhé?"

Áo khoác da dài tay, giày quaá chân, trang phục lão

luyện như vậy lại phối với giọng hừ từ lỗ mũi và vẻ mặt như cún con của cô,

Chiêm Diệc Dương bất đắc dĩ vỗ trán.

"Chân của Phương Chu là vì anh, chỉ như

vậy." Nhẹ nhàng ném ra một câu như vậy, không cho cô la lối om sòm, từ

trong tay cô đoạt lại tay cầm cái cửa, mở cửa xách cô đi ra ngoài.

Nhưng anh đã coi thường tinh thần của người phụ nữ

này, xuống cầu thang cũng không an phận, anh tiếp tục bước chân ngạo mạn của

anh, cô rất là vui vẻ đi theo phía sau: "A tôi hiểu, anh thấy có lỗi với

anh em cho nên anh muốn hai người họ sống tốt, nhưng cô gái kia lại tình cũ khó

quên với anh, cho nên anh vội vã tìm đối tượng làm cô hoàn toàn chết tâm? Khó

trách, người như anh lại chạy đi xem mắt. Kết quả tôi chết tử tế không xong

đụng vào họng súng của anh, anh cảm thấy tôi thông minh xinh đẹp lại lợi hại,

cho nên anh. . . ."

Anh đột nhiên dừng lại, Hồ Nhất Hạ nhất thời thu chân

lại không được, thiếu chút nữa đụng vào trên lưng anh. Anh quay đầu lại nheo

mắt nhìn cô, tín hiệu nguy hiểm: "Thật muốn làm cái khóa kéo ngoài miệng

của em."

Hồ đồng chí kích động, nhất thời không ngừng được:

"Nếu không hai ta làm một vụ làm ăn, tôi giúp anh giải quyết Hồ Diệc Hạ và

Chu nữ sĩ, anh giúp tôi theo đuổi Hứa Phương Chu, như thế nào?"

"Làm ăn không thể pha tình cảm cá nhân, đây là

quy củ của tôi."

"Tôi không có chút tình cảm nào với anh, anh yên

tâm đi!"

Trong nháy mắt sắc mặt Chiêm Diệc Dương lạnh lẽo.

Nhanh chóng xoay người tiếp tục xuống lầu, không để ý tới.

Bất tri bất giác đã đến lầu một, Hồ Nhất Hạ liếc nhìn

mấy người đang ăn đồ ngọt sau khi ăn cơm, người đàn ông xa hoa trêu chọc, Chu

nữ sĩ trước sau như một cười thật trẻ tuổi lại hào phóng, gái tây giả nhìn thấy

Chiêm Diệc Dương trước hết, lặng lẽ đứng dậy đi về phía cầu thang. Sắp đến gần

thì cô phát hiện Hồ Nhất Hạ, sắc mặt thoáng trầm

Đang lúc này, Chiêm Diệc Dương khẽ nghiêng đầu, tiến

tới bên tai Hồ Nhất Hạ: "Làm ăn có thể, nhưng em phải bảo đảm nghe

lời."

"Bảo đảm!" Hồ Nhất Hạ cũng nhỏ giọng trả

lời.

"Tốt lắm, hiện tại, hôn anh."

O__O" . . . . . .

Vì lấy được Hứa Phương Chu, bất cứ giá nào! Hung hăng

cổ vũ mình trong