
không dễ chịu, Hồ Nhất Hạ suy nghĩ hồi lâu, kêu một tiếng: "Chu nữ
sĩ."
Chu nữ sĩ tựa hồ không nghe thấy, trừng tròng mắt nhìn
cô, trong nháy mắt thậm chí toát ra ánh mắt sói giống Chiêm Diệc Dương, Hồ Nhất
Hạ không thể làm gì khác hơn là yên lặng xuống xe, yên lặng cọ đến sau lưng
Chiêm Diệc Dương.
Chiêm Diệc Dương rõ ràng tiếp thu được ánh mắt cầu cứu
của cô, không khách khí xách cô từ phía sau mình ra ngoài, giới thiệu với Chu nữ
sĩ: "Người phụ nữ của con."
Mắt Chu nữ sĩ vụt sáng, đảo mắt liền từ trong tay
Chiêm Diệc Dương nhận lấy quyền khống chế Hồ Nhất Hạ, kéo Hồ Nhất Hạ đi về phía
nhà chính: "Nhất Hạ đúng không? Có thể gặp cháu rồi. Bác bảo Đại Dương
Dương dẫn cháu về nhà ăn bữa cơm, nó lại nói không chịu, hiện tại len lén dẫn
cháu, là vì cho bác vui mừng?"
Quá nhiệt tình đi! Hồ Nhất Hạ không khỏi nuốt ngụm
nước bọt: "Bác. . . . gái!"
"Ai, cháu kêu bác là Chiêm phu nhân, Chu nữ sĩ,
chị Chu. . . đều được, nhưng ngàn vạn đừng gọi bác là bác gái." Chu nữ sĩ
cười híp mắt, "Lần trước bác gọi điện thoại đến Singapore là cháu
nhận?"
Con trai cũng kể chuyện này với mẹ? Hồ Nhất Hạ không
khỏi nuốt ngụm nước bọt nữa: "Bác. . . . Chu nữ sĩ hãy nghe cháu nói. . .
. . ."
Chu nữ sĩ thấy cô gái nhỏ khẩn trương, lập tức an ủi:
"Cháu không cần lo lắng, bác rất cởi mở, không ngại thanh niên trẻ tuổi
ngủ với nhau trước hôn nhân. Chỉ là không ngại thì không ngại, nhưng bác vẫn
rất hi vọng hai đứa sớm xác định. Lúc nào thì cho hai bác gặp ba mẹ của cháu?
Cha mẹ hai bên mau chóng xác định hôn sự, sang năm hai đứa liền kết hôn, cuối
năm bác sẽ bồng cháu, năm sau có một cháu gái, ba năm sau. . . . Ha ha ha, ha
ha ha a!"
Chu nữ sĩ cười lên càng trẻ tuổi, khóe mắtcó nếp nhăn,
Hồ Nhất Hạ bị dung nhan xinh đẹp này làm sợ tới mức cơ hồ muốn khóc lên, quay
đầu lại nhìn Chiêm Diệc Dương ở phía sau, dùng hình miệng im lặng nói:
"Cứu! Tôi!"
Trong mắt Chu nữ sĩ chỉ còn lại con dâu tương lai,
những người khác hoàn toàn thành bài biện, trên bàn cơm, hai khách cộng thêm
một đứa con trai đều ngồi ở bên trái, Chu nữ sĩ và Hồ Nhất Hạ ngồi ở bên phải,
gắp thức ăn: "Tiểu Hồ Hồ, ăn nhiều một chút, ăn xong rồi bác dẫn cháu lên
lầu xem phòng cho trẻ con, cháu nhất định thích. . . . . ."
Hơn phân nửa thức ăn đều nhét vào dạ dày Hồ Nhất Hạ,
cô nhịn nước mắt ròng ròng, mím môi ngó ngó Chiêm Diệc Dương đối diện. Anh cúi
đầu ăn cơm, động tác lịch sự.
Hồ Nhất Hạ không cam lòng, chân dài duỗi một cái, đá
đá anh. Đáng chết anh vẫn không có phản ứng!
Cô không cam lòng nguyền rủa: chỉ có biết ăn thôi,
nghẹn chết anh! Đang nghĩ như vậy, Chiêm Diệc Dương bỗng dưng buông chén đũa
xuống, nhìn qua.
Hồ Nhất Hạ sử dụng ánh mắt gửi tín hiệu cầu cứu đi,
nhưng anh lại như không nhìn thấy chút nào, nhìn về phía Chu nữ sĩ: "Ba
của con đâu?"
Mắt Chu nữ sĩ vẫn dính vào trên người Hồ Nhất Hạ:
"Tối nay ba chồng con có tiệc, sẽ không gặp con được. Nếu biết con đến, mẹ
nhất định không để cho ba chồng con đi. Tiểu Hồ hồ tối nay con ngủ ở nơi này,
ngày mai mẹ dẫn con. . . ."
Chiêm Diệc Dương hoàn toàn thành không khí, Hồ Nhất Hạ
lại vạn vạn không vui, chưa từ bỏ ý định nhìn anh một cái, lại cúi đầu nhìn
trong chén anh, phát hiện chén anh trống không, lúc này mới bi thống ý thức
được, thì ra là anh ăn xong rồi chuẩn bị tâm sự, mà không phải vì cứu cô.
Quả nhiên, Chiêm Diệc Dương nói một câu: "Con ăn
no." Sau đó liền đứng dậy chuẩn bị rời chỗ.
Hồ Nhất Hạ thấy mình hoàn toàn không thoát khỏi được
Chu nữ sĩ và vấn đề sanh con Chu nữ sĩ cúi đầu, im lặng nghẹn ngào.
Đang lúc này, cổ tay cô chợt căng thẳng, bị người kéo
đi. Vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy gương mặt kiên nghị của người họ Chiêm.
"Chu nữ sĩ, làm phiền mẹ tiếp khách." Chiêm
Diệc Dương xin lỗi cười cười với hai vị khách, nói xong, nắm chặt cổ tay Hồ
Nhất Hạ, xoay người rời đi.
Chu nữ sĩ cực kỳ lưu luyến không rời: "Tiểu Hồ Hồ
còn chưa có ăn xong mà con đã dẫn con bé đi đâu?"
"Theo yêu cầu của Chu nữ sĩ, vào phòng nghiên cứu
vấn đề sinh con với vợ tương lai." Chiêm Diệc Dương không quay đầu lại
nói.
Hồ Nhất Hạ vẫn cảm thấy phong cách trong nhà có thể phản
ánh tính tình của một người nhất, quả nhiên, lầu ba là địa bàn của người họ
Chiêm, hoàn toàn khác trang hoàng ấm áp kiểu Châu Âu ở lầu dưới, trắng đen làm
chủ —— trắng chính là gương mặt anh, đen là tâm can của anh!
Nhưng mà anh có lúc tựa hồ cũng không xấu thế, Hồ Nhất
Hạ cảm thấy cần thiết khen ngợi khen ngợi, lại sợ người khác đắc chí, không thể
làm gì khác hơn là bắt đầu dạo trái ngắm phải ở trong phòng, giống như lơ đãng
nhắc tới: "Vừa rồi tôi còn tưởng anh không tính lấy tôi. Coi như anh còn
có chút lương tâm."
Người phụ nữ này ngó dáo dác như một tên trộm, Chiêm
Diệc Dương cười mà không biết, rót ly nước cho cô, cô vừa chạm vào liền
"Ừng ực ừng ực" đảo mắt uống xong, không có biện pháp, mới vừa rồi cứ
dùng bữa, hiện tại miệng thật mặn.
Nghĩ đến Chu nữ sĩ dưới lầu, sự hoảng sợ của Hồ Nhất
Hạ vẫn còn chưa giảm: "Hiện tại ta nhất định phải về nhà, cái cớ sanh con
này quá hư thối,