
lòng, Hồ Nhất Hạ nâng cằm Chiêm Diệc Dương lên, chu mỏ qua.
Chiêm Diệc Dương tò mò, trên thế giới tại sao có thể
có nụ hôn cực vụng về như thế? Đôi môi đụng đôi môi, rất nhẹ, cô còn mở đôi mắt
nhìn anh, thật là không có có một chút tình thú.
1, 2, 3. . . . Hồ Nhất Hạ thầm đếm trong lòng, ánh mắt
liếc thấy gái tây giả xoay người, một giây kế tiếp cô liền lui ra, nhìn lại
bóng lưng lộ ra tức giận đó, cô cười còn rực rỡ hơn hoa kia: "Cuộc trao
đổi này tôi đã ký kết, anh không thể đổi ý!"
Nói xong liền vui mừng bước nhanh tới phòng trà, để lại
Chiêm Diệc Dương đứng tại chỗ, mơ hồ có chút khó tin, giơ tay lên sờ ngực trái
của mình. Nhịp tim đập từng phát từng phát dưới tay anh, nhanh nhất từ trước
đến giờ.
Sáng sớm ánh nắng tươi sáng, Lãnh Tĩnh một thân một
mình từ nhà trọ ra ngoài.
Hôm sau chính là đêm Giáng sinh, khắp nơi náo nhiệt
muốn chết, Lãnh Tĩnh lại tập trung tinh thần nghĩ: Chiếc xe cũ đã hư, cô nên đi
xe buýt hay là chen xe điện ngầm?
Đang suy nghĩ, một chiếc xe cứ như vậy chạy trước mắt
cô, dừng ở bên trong chỗ dừng xe phía trước.
Trên xe có một cô gái đi xuống, nói tạm biệt với người
trong xe rồi xoay người đi tới bên này, Lãnh Tĩnh vừa nhìn, ơ a! Không phải Hồ
Nhất Hạ thì là ai?
Hồ Nhất Hạ nhìn thấy Lãnh cô cô, không bình tĩnh, Lãnh
cô cô ngó nhìn bảng số xe kia, lại càng không bình tĩnh. Hồ Nhất Hạ nhanh
miệng, giành nói trước: "Mình đi thay y phục đi làm trước, cậu chờ mình
một chút."
Lãnh cô cô nhanh tay, Hồ Nhất Hạ còn chưa kịp vào nhà
trọ đã bị cô bắt được: "Chiếc xe vừa rồi. . . ."
Bệnh cũ làm người ta tò mò của cô lại tái phát, nói
đến một nửa liền im miệng không nói, Hồ Nhất Hạ nhìn đồng hồ: "Xe của ba
Chiêm biến thái thuận đường đưa mình về, sao?"
"Bảng số xe có KinhV0 ở đầu (là bảng số xe dành
cho chủ công ty đầu tư nước ngoài hoặc các lãnh sư), chậc chậc. . . . . ."
Lãnh Tĩnh phối hợp nói nhỏ, Hồ Nhất Hạ như tên hòa
thượng lùn 2 thước với tay sờ không đến đầu (*vì phải suy nghĩ theo cách của
người khác nên không biết mình suy nghĩ gì): "Rốt cuộc là sao?"
Lãnh Tĩnh vỗ vỗ vai cô, đuổi cô lên lầu: "Mau đi
thay đổi y phục, trên đường mình sẽ nói."
Hai người nói nhảm cả ngày không gặp mặt, vừa ngồi lên
xe buýt liền trao đổi quá trời. Chỉ ngại hôm nay kẹt xe không đủ mất hồn, còn
chưa tán gẫu tận hứng, đã phải chia nhau đổi xe rồi.
Một khắc đi chung cuối cùng, Lãnh Tĩnh không khỏi than
tiếc: "Thế giới này thật là nhỏ, hiện tại mình đi làm không chừng có thể
đụng phải Hồ Diệc Hạ, mình không biết làm sao đối mặt với cô ta."
"Haizz, chuyện như vậy không liên quan đến cậu,
cậu cần gì rối rắm." Hồ Nhất Hạ không thèm này chút nào, "Hôm nay
mình phải gặp Hứa Phương Chu, đây mới là chuyện phiền nhất."
Lãnh Tĩnh vừa nghe, nhất thời kinh hãi: "Nhà họ
Chiêm đã nhận cậu là con dâu rồi, sao cậu còn băn khoăn Hứa Phương Chu?"
Hồ Nhất Hạ nhìn cô chần chờ một hồi lâu, vẫn không
tiết lộ cuộc làm ăn của mình và người họ Chiêm, chỉ nói: "Đã là thời đại
nào rồi, bối cảnh nhà Chiêm biến thái mạnh hơn cũng không thể cướp mình về mà?
Ai nha không nói chuyện này, ngày mai là sinh nhật mình, cậu chuẩn bị quà tặng
chưa?"
Lãnh Tĩnh sờ sờ túi: "Vậy cậu chuẩn bị quà giáng
sinh cho mình chưa?"
Hồ Nhất Hạ phóng khoáng hất đầu: "Chị đưa tiền
của Chiêm biến thái cho cậu, được không?"
Mặt Lãnh Tĩnh nhất thời lộ vẻ sợ hãi, Hồ Nhất Hạ thấy
thế, cười thật vui mừng.
Tuy nói phóng khoáng, nhưng đến công ty nhìn thấy
người họ Chiêm, Hồ đồng chí vẫn còn có chút kiêng kỵ. Muốn lấy tin tức tình cảm
từ một người đàn ông không biểu lộ bất kỳ tâm tình gì trên mặt, khó hơn lên
trời.
Cách hội nghị thường kỳ còn mấy phút nữa, người họ
Chiêm vừa sửa sang lại ống tay áo vừa bước nhanh tới phòng họp, các trưởng bộ
phận trực thuộc còn đang kề tai nói nhỏ bên cạnh anh, Hồ đồng chí nhắm mắt đi
theo phía sau làm cái đuôi, chờ quản lý hồi báo xong, vội vàng ra trận:
"Hội nghị thường kỳ thì tôi nhất định sẽ chạm mặt anh ấy, tôi nên làm cái
gì Chiêm đại nhân?"
Bộ dáng nịnh bợ của cô tựa hồi rất hữu dụng, người
khác quăng ra một câu: "Xem anh ta là không khí."
Hồ đồng chí sửng sốt một chút: "Này. . . ."
Nghiêng mắt nhìn bộ dáng bị đùa bỡn của cô, Chiêm Diệc
Dương nhàn nhạt bổ sung: "Muốn giữ lại mộtàn ông thì phải khiến anh ta cảm
thấy cô tùy thời đều sẽ rời đi anh ta, hiểu chưa?"
Vờ tha để bắt thật?
Hồ đồng chí bừng tỉnh hiểu ra, gậtư bằm tỏi, vừa nhấc
mắt đã nhìn thấy đoàn người nối đuôi ra từ cửa thang máy bên kia.
Hứa Phương Chu cao lớn lại anh khí bức người, ở trong
đó hết sức dễ nhận ra, Hồ Nhất Hạ nhìn suýt nữa sững sờ, bên tai đột nhiên vang
lên một tiếng ho khan của người họ Chiêm.
Hồ Nhất Hạ vội vàng thu hồi ánh mắt .
Hứa Phương Chu rõ ràng cũng nhìn thấy bọn họ, không
nhanh không chậm tiến lên chào hỏi, mặc dù đang nói chuyện cùng người họ Chiêm,
nhưng ánh mắt dừng lại ở trên người cô quá lâu. Hồ Nhất Hạ tự thôi miên mình,
xem anh là không khí, xem anh là không khí, xem anh là không khí. . . . . .
Hội nghị thường kỳ.
Hứa Phương Chu có một thói quen, l