
cô xuống xe? Anh ta dừng xe ở bên
ngoài trung tâm thương mại.
Tài xế tiên sinh ném hai chữ qua: "Xuống xe."
Vừa nói vừa đưa áo khoác của anh cho cô.
Người tốt, thật đúng là tiếc chữ như vàng. Lúc này
Hồ Nhất Hạ nâng cằm liếc anh: "Làm cơn, vị tiên
sinh này, tôi không quen ngài, giữa hai ta không có ăn
ý, chứ đừng nói gì có cảm ứng, ngài muốn làm cái
gì nói thẳng ra được không? Tôi không đoán ra ý
của ngài."
Anh tựa hồ cười.
Ánh mắt liếc nhìn cô, lại có điều ngụ ý nhìn trước
ngực cô nửa giây: "Y phục ướt đẫm, giống như nửa
thân trần, ảnh hưởng bộ mặt thành phố. Đi vào mua
một bộ."
Anh nói rất chân thành tha thiết, không giống như
đang nhạo báng cô, tròng mắt Hồ Nhất Hạ xoay
chuyển, lời cò kè mặc cả lập tức nói ra khỏi miệng:
"Tôi như bây giờ đều do anh ban tặng, quần áo chị
đây mặc cũng rất đắt, không kém tây trang kia của
anh bao nhiêu. Bây giờ chúng ta xem như
huề nhau?"
Cười.
"Cười chính là đồng ý? Ngài đưa tôi đến nơi
đây là được, tôi tự đi mua y phục, không phiền toái
ngài, hẹn gặp lại. Không đúng, không gặp lại." Hồ
Nhất Hạ ném trả áo khoác cho anh ta, mở cửa xuống
xe, lúc này căng chân chạy như điên, không cho anh
thời cơ đổi ý.
Trung tâm thương mại này thật lớn, nhãn hiệu nhiều,
nhờ người đàn ông xa lạ ban tặng, Hồ Nhất Hạ ủy
khuất cả ngày rốt cuộc tìm được chỗ ngồi 3dvui vẻ.
Lúc 7này gởi tin nhắn accho Lãnh Tĩnh.
Lãnh Tĩnh ngại cô cản trở lại nói nhiều, không nhận
điện thoại của cô, cứ thế mãi Hồ Nhất Hạ đã được huấn
luyện ra tốc độ gửi tin nhắn kinh khủng, vừa thử y phục
trong phòng thử áo còn có thể vừa bấm chữ ở trên điện
thoại di động: "Chị đang ở trung tâm thương mại
XXX, buổi tối mời mình ăn cơm ở đây. Chờ cậu đến 7
giờ, chậm một giây, mình liền bạo cà thẻ của mình,
một tháng sau đó cậu phải nuôi mình."
Hồ Nhất Hạ sợ uy hiếp này không đủ nặng nề,
lại bổ túc một câu: "Còn để cho Tiểu Cáp của
cậu tùy tiện đại tiểu tiện."
Con Husky Lãnh Tĩnh nuôi cho tới bây giờ chỉ nghe
lời Hồ Nhất Hạ nói, Hồ Nhất Hạ bảo nó đi hôn mèo
nó cũng chịu làm. Hồ Nhất Hạ nghĩ uy hiếp này đủ
nặng nề rồi. Lúc này mới thanh thản ổn định thử y
phục.
Một bộ đầm tới đầu gối, màu đen tuyền, nổi
bật lên làn da trắng, vật liệu mịn màng dán vào da,
thiết kế eo cao, thít chặt eo ra eo, chân ra chân. Hồ Nhất
Hạ cầm nó so sánh ở trước gương, rất thích.
Đáng tiếc, chỉ có số 2, mặc lên người, ngay cả áo
lót cũng không thể chứa, Hồ Nhất Hạ thề phải nhét mình
vào, áo lót ướt đến vắt ra nước, cô quyết định
ra trận.
Nhưng cô hóp bụng đến dạ dày sắp co rút, khóa kéo sau
lung vẫn không kéo lên được.
Chỉ đành chịu gọi nhân viên trong tiệm vào giúp
một tay.
"Tiểu thư có thể đi vào một chút hay không?"
Không có trả lời. Nãy giờ cô đi dạo thật lâu, trong
tiệm chỉ có một người khách là cô, nhưng hiện nay cô lõa
lồ cả phần lung mở cửa gọi nửa ngày, lại không ai
để ý tới cô.
Mọi chuyện không thuận a!
Hối hận tự trách thở dài lại thở dài, '>rốt
cuộc nghe tiếng bước chân. Hồ Nhất Hạ mừng rỡ,
vội vàng quay lưng đi: "Giúp tôi kéo khóa kéo."
Hít khí, hóp bụng, ngừng lại, Hồ Nhất Hạ đã chuẩn bị
xong, nhưng không thấy nhân viên có chút động tác.
"Động tác làm ơn nhanh lên một chút được
không?" Hồ Nhất Hạ cố gắng nói chuyện, sắp
ngất lịm rồi.
Lúc này nhân viên mới cử động, khóa kéo miễn
cưỡng lên chút ít, Hồ Nhất Hạ rốt cuộc có thể thở phào
một cái. Ngón tay nhân viên hơi không lưu ý liền đụng phải da
cô, một nháy kia xúc cảm có chút khác thường, lại thêm nhân
viên này cũng quá không nhiệt tình rồi, tỉnh lược
cả việc hỏi cô có thoải mái hay không. Hồ Nhất Hạ cảm thấy
không đúng lắm, nghiêng đầu nhìn ——
Quá gần.
Mặt của người khác, trở nên thật lớn trước mắt
Hồ Nhất Hạ. Đối phương cao hơn cô một cái đầu, cô đứng
ở trên đài thử đồ, hai người, chóp mũi đối
diện chóp mũi; môi đối diện môi.
"Ôi mẹ nó!" lúc này Hồ Nhất Hạ ôm y phục ở
ngực nhảy xuống đài thử đồ, thiếu chút nữa trật chân.
Người đàn ông này âm hồn bất tán nha!
"Anh! Anh! Anh!" Trong lúc nhất thời, Hồ
Nhất Hạ không biết nhìn chỗ nào, tay không muốn biết đặt
ở nơi nào, "Tôi! Tôi! Tôi!"
Chiêm Diệc Dương định thần nhìn người phụ nữ trước
mặt, gương mặt đường hoàng bình tĩnh.
Hồ Nhất Hạ rất muốn vung một quyền vào mặt
của anh, nhưng cô sợ vừa buông tay thì y phục sẽ
rớt, nghĩ lại, ngẩng mắt lên, nhắm chính xác độ
cao lỗ mũi của anh ta.
Đáng đời lỗ mũi thẳng của mi! Hồ Nhất Hạ cong
chân, dùng chân hung hăng đóng cửa.
Cửa "rầm" một tiếng đóng lại. Sao không nghe
thấy tiếng hô đau? Theo lý mà nói người đàn ông
này trăm phần trăm chạy không khỏi tiếp xúc thân
mật với cánh cửa chứ? Hồ Nhất Hạ buồn bực.
Kế hoạch không thành, Hồ Nhất Hạ không khỏi có chút
hậm hực. Nhưng sau đó một tiếng hô nhỏ truyền vào
cửa, cthiếu chút nữa làm cô bật cười.
Chỉ nghe cách đó không xa, nhân viên tiệm không khỏi
lo lắng nói: "Tiên 0sinh, ngài . . . . Nài chảy
máu amũi!"
********
"Tiên sinh, ngài . . . . ngài chảy máu mũi!"
Nghe một tiếng như vậy, tâm tình lúc này của Hồ
Nhất Hạ, còn sung sướng hơn nhét được mình vào