
bộ
đầm số 2, quá thoải mái, nhất thời quên hóp bụng,
bên tai đột nhiên truyền đến một tiếng ——"Roẹt".
Trong nháy mắt da đầu Hồ Nhất Hạ tê dại, không
nhẫn tâm cúi đầu nhìn, chần chờ đưa tay sờ bên hông mình.
Quả nhiên là chỉ của bộ đầm.
Cái gì gọi là quá vui thành ra buồn? Hồ Nhất Hạ
chính là ví dụ sống sờ sờ máu dầm dề.
Nhẹ chân nhẹ tay cởi nó xuống, chỉ sợ kéo mạnh lại
rách, mặc lại quần áo ướt sũng của mình, Hồ Nhất Hạ
luống cuống nửa ngày ở trong phòng thử áo, mua một bộ
đầm rách rưới trở về? Không. Không phải bởi vì nó rách mà
không mua, mà là cô đột nhiên phát hiện y phục này thật ra
thì không đẹp chút nào.
Cô đang tìm cớ để lén trốn chạy khỏi nhân
viên trong tiệm, đột nhiên có người gõ cửa. Hồ Nhất Hạ
có tật giật mình, cắn móng tay. Nhân viên không nghe
cô đáp lại, lúc này lên tiếng gọi: "Hồ tiểu thư?"
Sao đối phương biết họ của cô? Ôi, đoán chừng
là không chạy được rồi, Hồ Nhất Hạ cắn răng
mở cửa.
Lúc này nhân viên đưa cho cô một đống đồ. Cẩn
thận nhìn, có quần áo có giày, thậm chí còn có
một bộ —— áo lót.
Màu hồng.
Nghiêng mắt nhìn kích cỡ. 34C. Nhìn lại đôi giày,
cũng không lớn không nhỏ, vừa đúng số 37.
Hai chữ tổng kết: tà môn, tà môn đến mức cô
không vội vàng đóng cửa lại cũng không được.
Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có thể quy thành thái độ phục
vụ nhiệt tình của nhân viên, Hồ Nhất Hạ mới
vừa rồi còn oán trách nhân viên không tốt, rốt
cuộc cắn răng quyết định, mang cả bộ đầm rách về.
Thay cả bộ đồ, sạch sẽ nhẹ nhàng mà sung
sướng, Hồ Nhất Hạ cô lại sống đến giờ. Trang phục
đã rực rỡ hẳn lên, nhưng lúc cà thẻ thì vẫn nhức
nhối đến nỗi ngay cả dũng khí liếc tổng giá
tiền một cái cũng không có.
Ký tên qua loa, giấy tờ trực tiếp nhét vào trong
túi xách, xem nó không tồn tại.
Lãnh Tĩnh đến, thấy cô mặc bộ đồ mới đắt
giá, theo như lẽ thường, Lãnh Tĩnh không bỏ qua việc răn
dạy cô, Hồ Nhất Hạ vội vàng lấy lòng thừa
dịp trước khi cô mở miệng: "Mình quyết định dùng
số tiền cuối cùng mời cậu ăn cơm."
"Nữ bại gia. Nếu như cậu do mình sinh, mình liền
bỏ cậu vào bồn cầu cho nước cuốn đi!"
Hồ Nhất Hạ da mặt dày cười cười, Lãnh Tĩnh tức
vì tốn hơi thừa lời, nhưng vẫn giữ nguyên tắc không bỏ
lỡ thức ăn ngon, mặt lạnh lôi Hồ Nhất Hạ đi lên nhà
hang trên lầu.
Đợi đến cơm nước no nê, Hồ Nhất Hạ đến trước quầy
tính tiền, thừa dịp bấm mật mã, đôi tay nâng mặt làm
dáng vẻ nụ hoa, mặt mày cong cong nhìn Lãnh
Tĩnh: "Chị gái tốt, nửa tháng sau của em phải nhờ
chị nuôi."
Lãnh Tĩnh nhìn ở bữa ăn này, tạm thời không so đo
với da mặt dày của cô.
Nào có thể đoán được lúc này, nhân viên trả lại thẻ:
"Thật xin lỗi, thẻ của ngài đã dùng hết tiền
rồi."
Hồ Nhất Hạ còn chưa phản ứng kịp, cặp mắt của Lãnh
Tĩnh đã nheo lại nguy hiểm: "Hồ! Nhất! Hạ!"
"Không thể nào, vừa rồi mình còn dung nó mà." Hồ
Nhất Hạ vội vàng rút thẻ lại, xem xét trước sau,
xác định mình không có lấy nhầm. Ngay sau đó Hồ
Nhất Hạ liền mở ví tìm thẻ khác, Lãnh Tĩnh cũng
liếc thấy tờ giấy trong bao đồ của cô, thuận
tay cầm xem.
Lãnh Tĩnh nhìn chăm chú chi tiết trên tờ giấy,
buồn bực: "Hồ ly, sao cậu mua một bộ quần áo
nam?" nhìn giá tiền xong, lúc này liền hít khí lạnh.
Hồ Nhất Hạ nghe vậy, lập tức tiếp cận đến.
Sững sờ xong, vội vàng đổi thẻ tính tiền, lôi
Lãnh Tĩnh, trở về tiệm lúc nãy lý luận.
Hai người phụ nữ này không hiểu ra sao, nhân viên
cũng khó hiểu: "Đây là ngài mua cho bạn trai mà."
Lãnh Tĩnh đang hồ nghi chuyện"Bạn trai”, Hồ Nhất
Hạ cơ hồ bật cười tại chỗ: "Sao tôi không biết
tôi có bạn trai?"
Giọng nhân viên mang uất ức bắt đầu giải thích,
theo từng câu trở lại hiện trường lúc nãy của
cô ta, sắc mặt Hồ Nhất Hạ, càng ngày càng cương.
Người đàn ông được phép nhìn tấm lưng trần của
cô, hết lòng kéo khóa lên giùm cô, không phải
bạn trai cô thì là ai?
Người đàn ông biết số giày của cô, số quần áo của
cô, vòng eo, ngực, không phải bạn trai cô thì là ai?
Người đàn ông chọn xong đồ rồi bảo nhân viên
đưa vào phòng thử, sau đó mới đi chọn quần áo của
mình, người đàn ông yên lặng ngồi ở đàng kia
lật tạp chí đợi cô, cô mè nheo ở trong phòng thử áo
lâu như vậy, người đàn ông đó cũng không có fmột
tiếng oán trách, người đàn 1ông khi cô buồn bực đến
mức quên lấy giày áo ướt, thì yên lặng cầm đồ của
cô đi theo phía sau cô ra cửa, không phải bạn trai cô
thì là ai?
Hồ Nhất Hạ bị từng đợt miêu tả đầy tình cảm của
nhân viên làm kinh hải, cả Lãnh Tĩnh cũng bị hù
dọa sững sờ, ngược lại hỏi Hồ Nhất Hạ:"Thành thực
khai báo, người đàn ông kia là ai?"
"Người đàn ông chỉ gặp ba lần." Hồ Nhất Hạ từ từ
than thở, trong lòng nghĩ, đàn ông biến thái, ngay
cả cáo lót ướt của tôi cũng lấy đi? Lãnh Tĩnh đi ra từ khu mua sắm, Hồ Nhất Hạ
cắn răng nắm quyền đi sau.
Cho đến khi ngồi lên xe điện ngầm, Hồ Nhất Hạ còn
chưa có trở lại bình thường.
Hồ đồng chí bình thường gào to quen, bây giờ mới đi
làm ngày thứ nhất, nhất định có một vạc nước đắng muốn
đổ về phía Lãnh Tĩnh, hiện tại cô buồn bực như vậy,
Lãnh Tĩnh hơi khó có thể thích ứng,cũng không chọc cô.
Cứ đi như vậy, vẫn là Hồ Nhấ