Duck hunt
Khấp Huyết Trọng Sinh: Đại Giá Hạ Đường Khí Phi

Khấp Huyết Trọng Sinh: Đại Giá Hạ Đường Khí Phi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324244

Bình chọn: 7.5.00/10/424 lượt.

ông báo:

-Chủ nhân, Đông Phương công tử tới.

Lời thị vệ dứt, Đông Phương Ngưng liền đi vào, chàng thản nhiên đứng ở một bên, liếc mắt nhìn Diệp Vân Tuyết, trong mắt bỗng hiện lên chán

ghét không dễ nhận thấy, sau đó mới dừng ánh mắt trên người Hạ Vệ Thần,

nhẹ giọng hỏi:

-Điện hạ, mấy ngày gần đây tình trạng vết thương thế nào? Có chuyển biến gì tốt đẹp không?

Nhìn thấy người đến là Đông Phương Ngưng, sắc mặt Hạ Vệ Thần dần hòa hoãn trở lại, nói:

-Vết thương đã không còn gì đáng ngại. Ngưng huynh, trước đó vài ngày nghe nói trong người huynh không khỏe, sao hôm nay lại tới đây?

Đông Phương Ngưng cười cười, đang muốn nói chuyện, lúc này Diệp Vân Tuyết bỗng nhiên cắt ngang, nói:

-Có điều điện hạ không biết, lần này Đông Phương công tử tới đây, chỉ sợ là có việc muốn tìm Vân Sơ? Vân Sơ vừa mới rời đi, phỏng chừng là về phòng rồi.

Nghe Diệp Vân Tuyết nói xong, Đông Phương Ngưng nhíu nhíu mày, đang muốn giải thích, đã thấy Hạ Vệ Thần giận tái mặt, hỏi:

-Ngưng huynh, huynh đến tìm người đàn bà kia?

Đông Phương Ngưng nao nao, nói theo bản năng:

-Ngày ấy Lâm đại phu có nói khí sắc Vương phi nương nương không tốt,

tại hạ tới thăm điện hạ, vừa tiện đưa cho Vương phi chút thảo dược mà

thôi….

Lời Đông Phương Ngưng còn chưa dứt đã nghe thấy tiếng Diệp Vân Tuyết cười quái lạ, nói:

-Đông Phương công tử thật quan tâm tới Vân Sơ, chẳng trách ngày ấy khi công tử rời đi, Vân Sơ tự mình đuổi theo đưa tiễn.

Lời này vừa nói ra, bầu không khí trong phòng bỗng trở nên khẩn

trương, sắc mặt Hạ Vệ Thần u ám, cả người như tỏa ra luồng không khí

lạnh, hắn lạnh lùng nhìn Đông Phương Ngưng, trong mắt có hoài nghi, lại

có phẫn nộ nhiều hơn. Không biết vì sao, khi hắn nghe thấy Đông Phương

Ngưng đến đây vì Diệp Vân Sơ, trong lòng hắn bỗng giằng co, dâng lên tức giận, thậm chí còn có một chút đố kỵ, ghen tức.

Nhìn sắc mặt Hạ Vệ Thần không tốt, lòng Đông Phương Ngưng bỗng chùng

xuống, chàng đang muốn giải thích rõ, lại nghe thấy Diệp Vân Tuyết thêm

mắm dặm muối, vẻ mặt vô tội, nói:

-Có thể khiến Đông Phương công tử quan tâm nhiw thế, Vân Sơ thật sự là có phúc, điện hạ, chàng nói xem có phải không?

Lời nói Diệp Vân Tuyết như lơ đãng, nhưng thật ra ý vị thâm trường.

Nàng ta muốn ám chỉ cho Hạ Vệ Thần, rằng Đông Phương Ngưng và Diệp Vân

Sơ có mối quan hệ không minh bạch. Tâm tư nàng ta ác độc, ngày hôm trước lại tình cơ nhìn thấy Diệp Vân Sơ tiễn Đông Phương Ngưng ra phủ, thấy

Diệp Vân Sơ và Đông Phương Ngưng cười cười nói nói, hờ hững không để ý

gì tới nàng ta, lòng bỗng thấy không vui, giờ phút này vừa hay nói ra

việc này trước mặt Hạ Vệ Thần, hắt mạnh nước bẩn lên người Diệp Vân Sơ,

ướt từ đầu tới chân.

Trong lòng Đông Phương Ngưng khiếp sợ, chàng thật không ngờ, Diệp Vân Tuyết lại là nữ nhân ngoan độc đến thế. Tính cách chàng vốn lạnh nhạt,

nhưng cực kỳ căm ghét nữ nhân bề ngoài hiền lành như Phật nhưng lại hay

gây chuyện thị phi, lúc vừa mới vào, chàng thấy hốc mắt Diệp Vân Tuyết

phiếm hồng, giống như bị ấm ức gì đó, dáng vẻ điềm đạm đáng yêu. Lại

không thể tưởng tượng được, một nữ tử nhìn yếu đuối như vậy lại là một

độc phụ cực kỳ ác độc.

Nhớ lại ngày ấy, Diệp Vân Tuyết ở trong phòng ăn diễn cái vẻ chanh

chua, khoa chân múa tay trước mặt Diệp Vân Sơ, còn có cả ánh mắt oán

độc, giờ phút này, gương mặt ở trước mắt Hạ Vệ Thần lại nhẹ nhàng đáng

yêu như thế, trước sau quả thật là hai người khác nhau.

Nghĩ đến đây, dù tính tình ngày thường của Đông Phương Ngưng có thế

nào đi chăng nữa cũng không kìm được sự giận dữ trong lòng, lạnh giọng

hừ một tiếng?:

-Tại hạ sao dám mạo phạm Vương phi nương nương? Chỉ trong sạch là đến đưa thuốc mà thôi! Công chúa Vân Tuyết, muốn nói, cũng không thể nói

lung tung được!

-Thật không? Nàng Vương phi của Bản Vương, nếu nàng ấy không khỏe, sao lại không nói với Bản Vương?

Mặt Hạ Vệ Thần lạnh nghiêm, lạnh lùng hỏi, vốn bị thương nên sắc mặt

càng thêm nhợt nhạt, vô cùng khó coi. Vương phi của hắn không khỏe mà

lại lừa hắn, để nam nhân khác đưa thuốc cho nàng, nữ nhân không biết

liêm sỉ ấy rốt cuộc đặt hắn ở chỗ nào?

Diệp Vân Tuyết thấy Hạ Vệ Thần tức giận, trong lòng mừng thầm, lại ra vẻ lo lắng, cầm tay Hạ Vệ Thần, nói:

-Điện hạ, chàng đừng tức giận, có lẽ là Vân Sơ sợ chàng lo lắng, nên

mới làm phiền Đông Phương công tử, hơn nữa Đông Phương công tử cũng chỉ

tới đưa thuốc mà thôi, chuyện này cũng không thể chứng minh được việc

gì, ngày đó khi Vân Sơ tiễn Đông Phương công tử rời khỏi phủ cũng không

nói gì cả, lúc ấy Tuyết nhi cũng nhìn thấy….

Diệp Vân Tuyết nói chuyện này, chẳng khác gì lửa đổ thêm dầu, nàng ta giống như đnag an ủi Hạ Vệ Thần, nói tốt cho Diệp Vân Sơ, thực chất

cũng là châm ngòi khiến Hạ Vệ Thần tức giận. Nghe lời này xong, sắc mặt

Hạ Vệ Thần càng thêm khó coi, vô cùng giận dữ.

Mà trong lòng Đông Phương Ngưng cũng tức giận, dù chàng có bình tĩnh

đến mức nào, giờ phút nãy cũng không thể nhẫn nhịn được, phẫn nộ nói:

-Công chúa Vân Tuyết, người nói hươu nói vượn, đâm bị thóc chọc bị

gạo, trái phải lẫn lộn là có ý gì? Vương phi có lòng tố