
ống canh ngon miệng, rất vui vẻ, bóp bóp chân cho cô: “Hi Hi nghe chuyện con mang thai cũng rất vui mừng, nhưng gần đây cả
nó và A Triệt đều rất bận rộn, qua đoạn thời gian về này nó sẽ thăm
con.”
Mộ Tây đặt thìa canh lên miệng không nói gì.
“Bố mẹ, hai người làm sao đến đây?” Lục Nhược xách theo một đống đồ đứng ở cửa, đặt chiếc ô đang nhỏ giọt qua một bên.
Anh bước vào mang theo một cỗ khí lạnh.
“Nếu quần áo bị ướt thì mau cởi ra cẩn thận bị cảm lạnh.”
Lục Nhược cởi áo khoác ra đưa cho Lục mẹ, bà sờ vào cổ tay thấy ẩm
ướt thẩm oán: “Mưa lớn như vậy lại chạy đi đâu. Đường rất trơn đi lại
nên cẩn thận.”
“Con biết rồi mà mẹ!” Lục Nhược nhìn thấy vợ anh ngồi trên giường ăn
canh rất ngon lành trên khóe miệng còn dính dầu ăn không khỏi muốn đến
ôm một cái.
“Lục Nhược lại đây!” Lục cha đi ra cửa một bước.
Mộ Tây lo lắng nhìn Lục Nhược một cái, Lục cha lại đánh ấy nữa sao.
Lục Nhược nhanh chóng ấn môi mình lên trán cô: “Không có chuyện gì
đâu!”. Mộ Tây không dám nhìn mặt Lục mẹ.
“Hiện tại con cùng Tiểu Mộ cũng hòa hảo rồi, để lại cho Vu thị một con đường sống đi.” Lục cha nói.
Lục Nhược nhíu mày không nói gì.
“Hứa Diệc Hàng đã bị điều đi rồi, ba năm nữa chưa chắc đã quay về….
Thương trường ta không muốn nhúng tay vào. Cha của Phiên Phiên cũng đã
đến tận nhà xin lỗi, giáo huấn đến trình độ này cũng là được rồi. Nói
thế nào đi nữa Phiên Phiên cũng lớn lên cùng con.”
*
Lục gia cha mẹ đi rồi Mộ Tây năm trong lòng Lục Nhược xem ti vi đột nhiên hỏi: “Bố mẹ có ghét em không nhỉ?”
“Sao đang không lại hỏi như vậy?”
Mộ Tây nhìn tay anh nói: “Biểu hiện trên mặt cha mẹ bảo thế.”
“Không phải đâu, bố anh lúc nào chẳng vậy, có ai dám nói gì trước mặt bố anh bao giờ đâu. Mẹ anh… chẳng qua là có chút mệt mỏi thôi, ở ngoài
đồn đại nhiều chuyện. Đều do anh không tốt không bảo vệ tốt cho em.”
“Lục Nhược, mẹ bảo Lục Hi về muốn qua thăm em. Em không muốn gặp chị ấy có phải rất nhỏ mọn rồi không?”
“… Rất bình thường”
Một tháng sau Lục Hi tới thăm Mộ Tây, chỉ có mình cô đến, Lục Hi đem
thư Âu Dương San viết cho Mộ Tây, ở lại nửa ngày sau có chuyện phải đi
về.
Mộ Tây nhìn Lục Nhược đưa Lục Hi đi, trong lòng vẫn thấy lo lắng. Giá như cô gọi Lục Hi lại nói chuyện cho thật thoải mái thì có lẽ anh sẽ
vui hơn chăng? Nhưng nếu làm như vậy cô lại có cảm giác thật tàn nhẫn
như chạm vào vết sẹo của người khác.
Khi Lục Nhược quay lại đã không còn sớm, anh tự đẩy cửa vào thấy vợ đang ngồi trước gương.
Cô xoa xoa mặt mình: “Béo lên không ít.”
Lục Nhược cười nói: “Béo là tốt”. Hình như anh đã quên, hai năm trước khi anh đại diện Lăng Hiên đi tham dự một yến hội đã gặp một vị phu
nhân béo tốt mặc một bộ lễ phục màu hồng nhạt. Vị phu nhân này mê luyến
vẻ đẹp trai hào hoa cùng tài năng của anh, anh đã không ngần ngại trêu
đùa rằng: Màu phấn hồng+ thịt=Lục Nhược vô cùng chán ghét. Vị phu nhân
kia bị anh đã kích đến mức nước mắt lưng tròng.
Sau khi ăn cơm tối, Lục Nhược hầu hạ Mộ Tây tắm rửa phát hiện cảm xúc khác lạ của cô.
Mộ Tây bất an, trong lòng không thoải mái, không muốn cùng anh tắm
nhưng lại không biết nói sao đành nói lẫy cố tình gây sự. Phụ nữ thời kì đầu mang thai thường rất mẫn cảm, cô ngồi thẫn thờ trong bồn tắm. Lục
Nhược ngồi một bên nhận ra bất thường bèn hỏi: “Nhị Tây, em không làm
sao chứ?”
Mộ Tây lắc đầu. Tắm xong Lục Nhược lấy khăn lau người cho cô.
“Một lúc nữa anh phải đi!” Lục Nhược định rời đi lại bị Mộ Tây kéo
lại. Cô nhìn Lục Nhược, trong mắt có tia hờn dỗi: “Em muốn làm!”
Đây thực sự là tự mình đâm đầu vào cột mà, Lục Nhược nghiêng người ôm cô vào lòng trấn an. Tư thế như vậy làm cho cô cảm thấy vô cùng thoải
mái, mỗi một tiếng kêu, mỗi một tiếng thở dốc như mang theo cả linh hồn cô. Anh cũng cảm nhận được cơ thể cô vì mang thai mà trở nên mẫn cảm
hơn rất nhiều. Không thể quá sâu, không thể quá mạnh, tốc độ cũng không
thể quá nhanh. Lại bị cô cố tình quấn lấy anh như vậy, thật muốn ép anh
nổi điên!
Lục Nhược không dám làm quá lâu. Loại điểm tâm ăn đỡ thèm này ngược
lại càng làm cho anh muốn cô nhiều hơn. Anh có chút buồn bực ôm Mộ Tây
vào lòng cọ sát.
Sau khi hoan ái đi qua, Mộ Tây vừa lòng ôm anh. Thật là tốt anh cùng cô đã hòa làm một.
**
Một ngày, Aron lấy cớ kiểm tra phòng lần thứ tư đi vào phòng Mộ Tây,
sau bị bụng bầu gọi lại: “Hai ngày nay Tiểu Nam không khỏe, tạm thời sẽ
không qua đây!”
Bị nhìn thấu tâm tự, Aron đánh liều, đẩy đẩy gọng kính từ tốn nói: “Bỉ nhân (kẻ hèn) chỉ là đến kiểm tra tình trạng của Tam phu nhân một chút, Tam phu nhân
nghĩ nhiều quá rồi!” Đáng giận, anh ước gì được tránh thật xa khỏi con
người này, nghe giọng nói của cô khiến anh rởn gai ốc.
Mộ Tây uống miếng nước cho nhuận giọng: “Thế nào, nghe nói Tiểu Nam
nhà tôi không thoải mái, trong lòng có phải có chút lo lắng hay không?
Đúng rồi năm nay cậu bao nhiêu tuổi rồi?”
Aron cảnh giác nói: “Để làm gì?”
“Tiểu Nam của chúng ta hoạt bát đáng yêu lại trẻ đẹp như vậy không
thể đem gả cho một ông già được.” Mộ Tây tà ác nhìn anh một lượt: “Chỉ
lo làm nghiên cứu à? Làm được không đó?