Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Khí Người Cũ, Đón Người Mới

Khí Người Cũ, Đón Người Mới

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324991

Bình chọn: 9.5.00/10/499 lượt.

ầu.

“Đúng phải thế chứ, Nhị Tây mày cuối cùng cùng thông suốt rồi hả?” Mộ Bắc tỏ vẻ tán thưởng. Mộ bà nội hừ một tiếng “Hiện tại phụ nữ cũng có

thể bỏ chồng, Nhị Tây của chúng ta cần gì hắn, để đấy bà tìm cho nói

người tốt hơn.”

“Thôi đi, bà nội!!!” Mộ Bắc hung tợn nói: “Không biết ai ngày nào cũng lải nhải Nhị Tây không phải người vợ tốt đâu!”

“Không phải ta nói đâu đó!” Mộ bà giấu đầu hở đuôi.

Mộ Đông cùng Mộ Nam không nể mặt ôm bụng cười to. Mộ lúc sau Mộ Đông cũng bị đẩy xuống dưới bếp nấu cơm.

*

Sau khi vợ chồng Mộ Trung trở về tất, cả mọi người quay quần bên mâm

cơm vô cùng náo nhiệt. Trước khi ăn cơm Mộ Trung nói chuyện cùng Lục

Nhược. Một lúc sau, anh trở về mang một bộ yên tâm mà ăn cơm.

Mộ Tây không biết trong lòng có cảm giác gì nữa.

Lục Nhược rót cho cô một chén rượu lại gắp thêm rau cần trộn mà cô thích ăn nhất: “Ăn nhiều một chút, đây là anh làm đấy!”

Sau khi ăn cơm chiều xong, Lục Nhược cùng Mộ Tây bị bắt đi rửa bát.

Mộ Tây nghe từ trong phòng khách có tiếng cười nói vô cùng vui vẻ.

Bên tai Mộ Tây bỗng nhiên im ắng, Lục Nhược đang rửa bát cạnh bàn bếp nói: “Thế nào? Tay nghề của anh không tệ chứ? Ha ha!!”

Uhm, bị ôm từ phía sau, Lục Nhược cúi đầu nhìn đôi bàn tay để trên

ngực anh. Thật là tốt, anh rất thích cái cảm giác có người ỷ lại vào

mình như thế này, thật sự thấy rất hạnh phúc….

“Lục Nhược, em rất ích kỷ đúng không?” Mộ Tây ánh mắt nóng rực nhìn

vào lưng anh âm thanh như tắc nghẹn trong cổ họng rất khó chịu. Cô biết

anh trong lòng rất yêu cô nhưng lại càng khát khao một gia đình êm ấm

hạnh phúc. “Em nghĩ đến chính mình giống như là, như là… Em chẳng thể

cho anh cái gì ngoài tình yêu cả. Em luôn buộc anh phải rời bỏ người

đó….” Trăm nghìn lời muốn nói như tắc nghẹn trong cô.

Cô rốt cuộc đang làm cái gì? Lục mẹ nói, năm trước anh bị đau dạ dày

nặng lắm. Khi đó Lục Hi đã muốn trở về chăm sóc cho anh nhưng cả cửa

phòng cũng không dám vào: “Trái tim con trai mẹ đều đang ở trong tay con rồi. Mẹ xin con, trở về đi…” Cô bình tĩnh giữ lấy Lục mẹ đang khóc đến không đứng lên nổi nữa.

Cô bức anh đến đường cùng như vậy, ngay cả thân tình của anh cũng không còn nữa.

Cô luôn cho rằng đàn ông nên yêu thương người phụ nữ của mình vô điều kiện, không được giận giữ, không được không chung thủy, không thể như

anh như vậy. Lại cố tình không để ý đến quá khứ của anh, không để ý anh

cũng là đứa con được cha mẹ yêu thương nuôi dưỡng cũng có điểm yếu đuối, cũng có khi tùy hứng mắc sai lầm.

“… Em không nghĩ mọi chuyện sẽ như vây…” Mộ Tây đứt quãng nói xong.

Làm việc lúc nào cũng phải chừa cho mình một đường lui, gặp phải chuyện

không may thì nhanh chóng bỏ cuộc đó là tác phong xưa nay của cô. Thói

quen này khiến Mộ Bắc luôn phải chạy theo chăm sóc cho cô, thói quen đi

con đường bằng phẳng do người khác dẫn đường, đối với chuyện của Hứa

Diệc Hàng làm cho cô khi gặp Lục Nhược không dám đem toàn bộ trái tim mà yêu anh.

“Lần đó, anh ốm có nặng không? Nằm viện mất bao lâu?” Mộ Tây khóc như núi đổ. Ở thành phố M, cô cứ ba ngày lại được Mộ Bắc lôi ra ngoài đi

dạo cho khuây khỏa, hơn nữa lại được Hạng Vị Ương giúp đỡ nên cuộc sống

cũng không quá vất vả.

“Luôn khóc trước mặt anh…” Lục Nhược giúp cô lau nước mắt “Xấu chết đi được!”

Lục Nhược cùng Mộ Tây đi ra khỏi phòng bếp, Mộ Bắc nhìn chăm chăm đôi mắt hồng hồng của Mộ Tây, nói móc hai vợ chồng bọn họ, rửa bát đũa đến

chóc cả men luôn. Lục Nhược âm thầm nghĩ, là người như thế nào mới chịu

được người phụ nữ này. Nghĩ lại thấy vẫn là vợ mình là tốt nhất.

Lục Nhược biết bố mình được xuất viện về nhà, ngồi một lúc liền đem

theo Mộ Tây trở về nhà. Trước khi đi Mộ mẹ gọi Mộ Tây lại, mẹ con nói

chuyện một hồi lâu, ngay lúc Lục Nhược sắp không chịu được nữa thì cô mở cửa xe ngồi vào trong.

“Đi thôi!” Mộ Tây cài khóa an toàn xong xuôi nói.

Đi dọc đường Lục Nhược không chịu được hỏi cô: “Nhị Tây mẹ với em nói cái gì vậy? Không phải muốn em với anh li hôn đấy chứ!”

“Không phải đâu,” Mộ Tây lắc đầu: “Mẹ nhìn thấy mắt em đỏ, tưởng anh

bắt nạt em…” Cô dựa đầu vào cửa kính xe nói: “Mẹ nói chúng mình cũng lớn cả rồi, gánh vác trách nhiệm nặng nề trên có cha mẹ dưới có con nhỏ,

nếu đã quay lại với nhau thì nên nhường nhịn nhau cùng chung sống. Xa

cách lâu như vậy mà quay lại được thì cũng đủ thấy hôn nhân của chúng

mình bền chắc.”

Lục Nhược cảm thán: “Không hổ là vợ chồng lâu năm, cái đó với cái bố em nói với anh không khác nhau là mấy!”

**

Lục Nhược cùng Mộ Tây đem theo con về Lục trạch ở, cuộc sống trôi qua thong thả mà vui vẻ.

Một tháng sau, Mộ bà nội ra đi trong khi đang ngủ. Sau một hồi kiểm

tra bác sĩ nói với cả gia đình đang vô cùng hỗn loạn, lão nhân gia ra đi trong vô thức, không gặp đau đớn gì. Người cũng đã lớn tuổi các cơ quan trong cơ thể dần lão hóa, dừng lại khi khô kiệt cũng là điều dễ hiểu.

Sau khi ông nội vì bệnh mất đi, cô hiểu rằng có những người ra đi sẽ

không quay trở về nữa. Cô nhớ rõ khi đi theo mẹ đi vào ngân hàng rút sổ

tiết kiệm của ông về, kết quả hai người ôm nhau khóc. Một người ra đi

thì tấ