
g được lợi bởi Tiểu Đào Quân đến gõ cửa, nói nó một mình ở trong phòng thật buồn. Sau đó Lục Nhược liền bị phu
nhân đuổi ra ngoài chơi với con.
Sắp đi ngủ, Tiểu Đào Quân hớn hở quấn lấy Mộ Tây đòi nghe kể chuyện
cổ tích: “ Mẹ mẹ kể cho con nghe thần thoại Hy Lạp đi. Cô giáo con hôm
trước kể chuyện quả táo vàng.”
Mộ Tây đắp chăn cho con: “Hôm nay kể chuyện con dê lông vàng đi,
những anh hùng vì muốn cướp lấy lông dê vàng mà trải qua gian khó.”
“Mẹ mẹ có biết chuyện về Perseus?”
“Ah, Hercules, người anh hùng của biển. Nhưng mà,…” Mộ Tây cảm thấy
phải có trách nhiệm nói cho con hiểu anh hùng ngoại trừ thông qua cách
giết chóc còn rất nhiều cách khác. “Bọn họ đều là anh hùng, được dẫn dắt bởi Jason, bao gồm cả Jason, nhưng những chiến tích của họ đều là dựa
trên vũ lực, chỉ ngoại trừ Chiron, thầy của họ đã đánh giá rất cao người này, bởi vì chỉ có ông là người cứu sinh mệnh người khác.”
“Người đó là bác sĩ sao?” Tiểu Đào đảo tròn con mắt: “ Giống như là dì hả mẹ?”
“Uhm.” Mộ Tây vỗ nhẹ đầu con, bắt đầu kể chuyện về con dê lông vàng.
Sau này, khi đã là bác sĩ mổ chính Tiểu Đào thường xuyên đem chuyện giải phẫu cơ thể ra để hù dọa Tần Nhiễm. Anh hùng là từ máu lửa mà sinh ra
nhưng nó vẫn cảm thấy kẻ có thể chữa lành vết thương mới là người anh
hùng nhất.
Lục Nhược từ thư phòng đi ra phát hiện Mộ Tây đang quỳ bên cạnh giường Tiểu Đào.
“Trăm ngàn đừng lưu lại sẹo ở trên mặt!” Mộ Tây lo lắng nhìn những
chấm đỏ trên mặt con. “Nó lớn như vậy nhưng chưa bao giờ ốm nặng như thế này. Mình không cho con đi nhà trẻ cả ngày nữa được không anh?”
Lục Nhược nhìn một hai người trên giường, ánh mắt dịu dàng nói: “Uhm, theo ý em!”
Tắt đèn xong, anh ôm Mộ Tây lên: “Bao giờ thì về? Nếu Tiểu Đào đi nhà trẻ cả tuần thì nội việc đưa đón cũng đã là một vấn đề rồi. Hay đem con đến chỗ mẹ anh, mẹ anh cả ngày ở nhà cũng không có việc gì làm? Đem
Tiểu Đào cho mẹ là tốt nhất!”
Nhìn qua vai anh, Mộ Tây nhìn chăm chăm vào ánh trăng phía sau: “Em
còn chưa chuẩn bị tốt!” Bây giờ chỉ có ba người bọn họ mọi truyện dường
như rất đơn giản. Sau khi trở về, cô lại phải đối mặt với những mối quan hệ rối rắm kia, xử lý vấn đề nan giải chất giữa cô và chị anh. Trong
lòng cô vẫn còn sợ hãi, đường quay về luôn thật khó khăn.
Mộ Tây từng đọc một bài báo trên một diễn đàn trên mạng của phụ nữ
nói rằng, thời điểm hạnh phúc nhất của người chủ diễn đàn là khi cái
người đàn ông ngốc nghếch của cô buổi sáng sau khi hòa hoãn, đã mặc tạp dề chạy xung quanh giường của cô và hỏi rằng cô muốn ăn gì?
Đàn ông có thể không đẹp trai, có thể không có tiền nhưng phải là
người yêu thương người phụ nữ của mình, mà người đàn bà cho dù bên
ngoài có mạnh mẽ đến mấy đi chăng nữa vẫn luôn mong có người che chở cho mình, yêu thương mình. Trên thang bậc hạnh phúc, mỗi người đều bình
đẳng như nhau.
Từ trên giường đi xuống tìm nước uống, Mộ Tây kinh ngạc thấy Lục Nhược đang nghiêm chỉnh mặc tạp dề, đứng cạnh bàn bếp.
“Tách” một cái vỏ trứng gà rơi trên mặt bàn bếp, phần lòng trứng còn
chưa rơi ra liền được nhanh chóng cho vào trong bát, quấy đều rất thành
thạo.
Trong miệng Mộ Tây vẫn còn đang ngậm nước chưa kịp nuốt xuống, anh từ khi nào trông lại “hiền lành” như vậy? Lúc trước ngay cả mì ăn liền
cũng còn lười nấu.
Lục Nhược quay đầu hắt xì một cái, để bát trứng một bên rút tờ giấy ăn lau nước mũi.
Mộ Tây đi đến ôm lấy anh dựa vào cọ xát, anh mặc trên người vẫn là áo trắng cô mua cho anh hôm qua, giặt xong phơi nắng một ngày bậy giờ vẫn
có thể ngửi được mùi thơm của nắng: “Có phải bị lạnh rồi không?”
Lục Nhược cúi đầu nhìn đôi tay trắng nõn nà tinh tế đặt ở trên thắt
lưng mình, so với quá khứ, trông giống nhau nhưng đôi tay trông nhu
nhược là vậy lại có thể chèo chống một cái gia đình thật tốt.
Tiếng vải cọ sát, Lục Nhược xoay người lại ôm lấy cô: “Đều tại em đấy, hôm qua không chịu ngủ cùng cả đêm rất lạnh.”
Đúng là trơn như trạch, anh thế nào cũng nói được! Mộ Tây dở khóc dở
cười nhận lấy nụ hôn đang rơi xuống. Tối hôm qua, Tiểu Đào lại bị sốt
rất cao, Mộ Tây liền ôm con ngủ, Lục Nhược đề nghị ba người cùng ngủ
nhưng bị cô từ chối thẳng thừng.
Mộ Tây bị anh hôn có phần choáng váng, anh ôm cô đặt lên bàn ăn. Trên bếp nồi nước sôi bốc khói nghi ngút, môi của anh đi lạc xuống dưới:
“Nhị Tây, anh rất yêu em, thật đấy…. anh yêu em!”
“Em biết.” Mộ Tây rất nhanh cởi bỏ tạp dề trên người anh “Anh học ai
nấu canh vậy?” Sau này khi chính thức quay về với nhau xong, Lục Nhược
mỗi ngày đều lải nhải chuyện này bên tai cô đến mấy lần.
“Học từ chị Hai, Nhị ca ở bên cạnh chỉ đạo thêm.” Lục Nhược buồn bực
đừng lên, thật sự học nấu ăn cũng là một việc vô cùng gian nan. Tần Tiểu Mạn sợ đến thất kinh hồn vía, sợ anh đốt căn bếp nhà cô thành tro, mà
Cố Lãng lại là người có tâm hồn xấu xa, luôn đứng một bên cười nhạo, một bên chỉ chỉ vào đám khoai tây anh đang thái cười nhe nhởn: “Vì muốn em
không bỏ đi cả đấy! Nhị Tây, chân mở ra một chút!”
“Không được Tiểu Đào sắp tỉnh rồi! Lửa cũng sắp tắt rồi kìa.”
Lục Nhược lưu luyên rút tay ra khỏi váy