
gãi gãi đầu, “Dạ, theo đuổi lại rồi.” Vợ
của đoàn trưởng cũng có thể theo tới quân khu, hắn há có thể để cho cô dâu của
mình bỏ chạy.
Bàn Đinh thấy mẹ đang
nói chuyện với một chú mà nó không biết, trượt thân thể nhỏ bé liền muốn chạy
ra ngoài. Lại nói, hôm nay nó đã buồn bực ở nhà một buổi sáng á..., nó muốn đi
ra ngoài.
Tôn Đào Phi mắt tinh
phát hiện thằng nhóc lại muốn chạy ra ngoài, nhanh chóng bắt được cổ áo nó, túm
nó quay lại.
Bàn Đinh ngẩng đầu nhìn
mẹ, không can tâm giãy dụa thân thể nhỏ bé, chỉ vào cửa bên ngoài, hét lớn, “Đi,
đi.”
Tôn Đào Phi bất đắc dĩ
ngồi xuống, ôm lấy nó, “Bàn Đinh, ăn cơm trước, ăn xong rồi, mẹ dẫn con đi
chơi.”
Thằng nhóc nghe lời Tôn
Đào Phi nói, lập tức yên tĩnh lại, ở bên người cô, tay nhỏ bé nắm chặt vạt áo của
cô.
“Vậy chị dâu, hai
người cứ từ từ ăn, em đi trước.”
“Bàn Đinh, tạm biệt
chú đi.”
Lần này thằng nhóc rất
nghe lời, phất phất tay với Mạc Tiểu Kỳ.
Giống như là nhớ tới
cái gì, Tôn Đào Phi bỗng dưng gọi lại Mạc Tiểu Kỳ đã đi hai bước, “Ai, Tiểu Kỳ,
đoàn trưởng các em ăn chưa?”
Mạc Tiểu Kỳ cười hắc hắc,
hài hước nói, “Ăn rồi, hơn nữa còn ăn một chén lớn đấy!”
Không đợi Tôn Đào Phi
nói thêm, Mạc Tiểu Kỳ liền chạy đi thật nhanh. Chị dâu thật đúng là quan tâm
đoàn trưởng, hắn nhất định phải truyền đạt lại thật rõ.
Ngày mùa thu ánh nắng lẳng
lặng chiếu xuống, phủ một tầng ánh vàng lên hai bóng dáng nhỏ đang bước đi
thong thả, chơi đùa vui vẻ trong hố cát.
“Mẹ, mẹ.” Bàn
Đinh vui vẻ quơ múa xẻng nhỏ Tôn Đào Phi mua cho nó trước đây không lâu.
“Đồng Đồng, hôm
nay cháu không đến nhà trẻ sao?” Nếu như cô nhớ không lầm, hôm nay hình như là
thứ tư.
Trịnh Vân Đồng ngước
khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào, “Cháu bị bệnh, hôm nay mẹ xin nghỉ giúp cháu.”
Khóe miệng Tôn Đào Phi
rựt rựt, ngồi xổm xuống, nhìn thẳng bé gái nhỏ, “Cháu bị bệnh còn ngồi nghịch đất
cát, rất bẩn đấy. Như vậy bệnh của cháu không phải sẽ nặng hơn sao?”
Siết chặt gò má trắng
nõn nà của con bé, Tôn Đào Phi giống như ác hoàng hậu dẫn dụ công chúa Bạch Tuyết,
cười nhẹ nhàng nói, “Cháu nói thầm cho cô biết, có phải cháu giả bộ bệnh, không
muốn đi học hay không, yên tâm, cô sẽ không nói với mẹ cháu đâu.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của
Trịnh Vân Đồng trong nháy mắt đỏ bừng, “Không phải, Đồng Đồng bị bệnh thật mà.”
Nói xong, cô bé còn vén tay áo lên, để Tôn Đào Phi nhìn lỗ kim trên cánh tay mảnh
khảnh của mình.
“Cô hư! Đồng Đồng
chưa bao giờ nói dối, là mẹ đi ra ngoài, Đồng Đồng mới ra ngoài chơi.”
Rồi con bé lòng đầy căm
phẫn quay đầu sang chỗ khác, đi đào hầm lấp hố cùng Bàn Đinh, không để ý người
cô hư như Tôn Đào Phi.
Khóe miệng Tôn Đào Phi
kịch liệt co quắp một hồi, cô lại bị một đứa bé giáo dục.
Buổi tối, ngồi ở trên
ghế sa lon xem ti vi, Tôn Đào Phi thao thao bất tuyệt kể lại chuyện này với
Trình Phi Viễn.
Trình Phi Viễn nghe
xong cười ha ha hai tiếng, khoác vai của cô cười nói, “Vợ, con gái nhà Trịnh Khải,
quỷ tinh linh hung ác, không phân cao thấp với Đóa Đóa nhà chúng ta, về sau em
ít chọc nó thôi, cẩn thận một chút thì tốt hơn.”
Tôn Đào Phi xem thường
bĩu môi, cô không trêu chọc con bé, có được hay không. Chỉ là muốn trêu chọc nó
một chút, ai ngờ bây giờ trẻ nhỏ lại trưởng thành sớm như vậy, không thể trêu
được. Bàn Đinh nhà cô đáng yêu hơn.
Nghiêng đầu, Tôn Đào
Phi rất tình cảm vuốt ve mặt trái xoan ngủ đến chảy nước miếng của con trai.
“Vợ.” Trình Phi
Viễn rất là ôn tình kêu nhỏ ra tiếng.
Tôn Đào Phi quay đầu,
kinh ngạc nhìn hắn một cái. Lại đang trúng gió gì rồi.
“Em thật tốt.”
Tay Trình Phi Viễn đặt ở
bên hông Tôn Đào Phi, đột nhiên siết chặt, cô liền ngoan ngoãn bị hắn ôm vào
trong ngực.
Cảm giác ấm áp ướt át
dán chặt cô, Tôn Đào Phi đã từ chối mấy ngày, khẽ nhếch miệng, không rõ ràng
nói, “Bàn... Đinh... Ở đây.”
Trình Phi Viễn không có
chút thu liễm (dừng tay), ngược lại nhân cơ hội đẩy lưỡi mà vào, cổ động càn
quét ở trong miệng cô, không buông tha bất kỳ một góc nào. Bàn tay thô ráp cũng
theo vạt áo ngủ của cô, quanh co mà lên, cho đến đỉnh mềm mại của cô, xoa nắn
trêu chọc.
Tôn Đào Phi run rẩy ưm
ra tiếng, một tia phòng tuyến cuối cùng trong đầu ầm ầm sụp đổ, chỉ có thể phập
phồng, chìm nổi theo người khác.
“Linh, linh,
linh”, đột nhiên chuông điện thoại vang lên trong phòng khách.
Trình Phi Viễn tức giận
buông người trong ngực ra, thở hổn hển mấy hơi, căm tức nhìn điện thoại vẫn
vang không ngừng. Tốt nhất là có chuyện gấp gáp gì, nếu không hắn sẽ đánh gãy
chân chó của người cản trở hắn ăn thịt.
Vẫn ôm chặt Tôn Đào Phi
trong ngực, Trình Phi Viễn nổi giận mở miệng nói, “Có chuyện gì, nói.”
“Tiểu tử thúi, ăn
thuốc nổ à, đến phi trường đón ông.” Một tiếng rống giận dữ còn mạnh mẽ hơn hắn
từ bên kia truyền đến.
Trong nháy mắt Trình
Phi Viễn như vừa bị giết, vẻ mặt ngốc trệ.
Tôn Đào Phi đưa tay quơ
quơ ở trước mắt Trình Phi Viễn, “Thế nào, ai gọi điện thoại tới vậy.”
Trình Phi Viễn nháy mắt,
như có điều suy nghĩ nói, “Ông cụ gọi tới, bảo anh tới phi trường đón ông.” Hơn
nữa ông cụ giống như rất tức giận, k