
ôn Đào
Phi, âm trầm nói.
Tôn Đào Phi cười híp mắt
ngẩng đầu, vô tội nháy mắt mấy cái, “Ông nội đang nói gì, cháu nghe không hiểu.”
Mắt cụ ông sáng như đuốc
lườm cô một cái, tựa hồ còn muốn nói tiếp cái gì, nhưng đã bị bà nội lôi kéo
qua kiểm an.
“Ông nội, bà nội
đi đường cẩn thận.” Tôn Đào Phi vui sướng hướng về phía hai cụ vẫy tay một cái.
Câu nói kia của cụ ông, cô làm sao không biết có ý gì, chẳng qua là cô ở thành
phố W phía xa, cho dù tay cụ ông dài hơn, cũng không duỗi tới xa như vậy.
Cho đến khi hoàn toàn
không nhìn thấy bóng dáng hai cụ, Tôn Đào Phi mới yên lặng xoay người, thở phào
một cái, rốt cuộc đã đưa được hai vị Phật gia đi.
Lại nói, hai cụ ở đây
hai ngày, hai người già thêm một Bàn Đinh, giày vò chết cô chịu mệt nhọc mỗi
ngày.
Nhất là cụ ông, vào
ngày thứ hai ở đây, đơn giản nói muốn ăn bánh ngọt cô tự mình làm, mà trong tay
cô, công cụ, bột mì, trứng gà, cái gì cũng không có. Cho dù cô là phụ nữ khéo
léo, cũng không bột đố gột nên hồ. Người phụ nữ dù khéo đến đâu cũng khó có thể
thổi cơm khi không có gạo. Sau đó, nếu không phải bà nội ngăn ông, có lẽ ông cụ
sẽ mua cho cô một bộ thiết bị, chỉ vì ham mê ăn uống của mình.
Xuyên qua bãi tập, thật
xa, Tôn Đào Phi nhìn thấy Bàn Đinh đang chơi cực kỳ cao hứng trong hố cát. Buồn
bực thở dài, vốn cô còn sợ để nó ở nhà Tống Văn, đứa nhỏ này sẽ quậy. Bây giờ
trông bộ dạng nó, nhìn thấy hạt cát có lẽ còn vui hơn thấy cô. Đoán chừng cô có
mất tích một hai ngày, nó cũng sẽ không có bất kỳ phản ứng nào.
“Bàn Đinh.”
“Mẹ, mẹ.”Thằng
nhóc nghe thấy tiếng gọi, ngẩng đầu lên thật nhanh, nhìn qua nhìn lại sau lưng
Tôn Đào Phi, quơ múa xẻng nhỏ trong tay.
“Thái, thái.” Tôn
Đào Phi dĩ nhiên là biết, tiểu tử đang hỏi ông cố, bà cố đi đâu.
Ngồi xuống, Tôn Đào Phi
tỉ mỉ lau đi hạt cát dính trên mặt con trai, chỉ chỉ phương xa, “Ông cố, bà cố
về nhà.”
Trong nháy mắt, khuôn mặt
nhỏ nhắn của nó liền lưu luyến nặng nề, Tôn Đào Phi cơ hồ cho rằng mình nhìn lầm
rồi.
“Phi Phi.” Thằng
nhóc chu cái miệng nhỏ, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào như đưa đám, hoàn toàn
không còn vui vẻ linh hoạt trước.
Tôn Đào Phi nhất thời bị
con lây chút thương cảm, xoa xoa đầu nó, cười nhẹ nhàng nói, “Bàn Đinh, sau này
chúng ta sẽ về nhà, khi đó chúng ta sẽ luôn luôn ở chung một chỗ.”
Mặc dù thời gian ở
chung với ông nội bà nội, bố mẹ chồng không phải rất dài, nhưng cô rất thích
không khí ấm áp hoà thuận vui vẻ trong đại gia đình này. Thích nụ cười ấm áp, sự
quan tâm ấm áp của mỗi người.
Cụ ông đi, để lại một
chồng lớn phim truyền hình đề tài quân lữ. Tôn Đào Phi thật vất vả sắp xếp ngay
ngắn toàn bộ CD.
Buổi tối, lại bị Trình
Phi Viễn hùng hùng hổ hổ lật ngổn ngang.
“Trình Phi Viễn.”
Tôn Đào Phi gọi cả tên cả họ, tức giận nhìn chằm chằm người đàn ông đang lật
qua lật lại say sưa đó, hung ác muốn một phát đá hắn đến Tây Ban Nha, có biết
cô tốn bao nhiêu thời gian mới sắp xếp xong hay không.
Trình Phi Viễn hơi
nghiêng qua, sau đó lại hết sức chuyên chú đi đến lật tới lật lui, trong miệng
không ngừng nói thầm, “Binh lính đột kích” đi đâu rồi, anh nhớ rõ ràng hôm qua
mới xem mà.” Không chút nào để ý tới Tôn Đào Phi đang tức giận ngập trời.
Hít khí thật sâu, thở
ra, Tôn Đào Phi không ngừng tự nói với mình, thế giới tốt đẹp như thế, ánh
trăng mỹ lệ như thế, Bàn Đinh đáng yêu như thế, không nên so đo với người đàn
ông trước mặt. Lặp lại nhiều lần, Tôn Đào Phi mới cố đè xuống tức giận tràn đầy.
Không nói một lời đi đến
bên cạnh Trình Phi Viễn, từ phía dưới rút ra “Binh lính đột kích”, bỏ đến trước
mặt hắn.
“Em đưa anh sớm,
anh cũng không cần tìm lâu như vậy.” Chỉ sợ Tôn Đào Phi đưa sai, Trình Phi Viễn
lật qua lật lại xem thật lâu. Cuối cùng, rất oán giận chỉ trích Tôn Đào Phi.
Tôn Đào Phi nhất thời
nghẹn ở cổ họng, nuốt thế nào cũng nuối không trôi, dạ dày co rút đau đớn. Cô
không nên tìm giúp hắn, càng không nên để ý người đàn ông khiến người ta tức giận
này.
“Vợ, anh đói bụng.”
Ánh mắt Tôn Đào Phi
quét qua hắn, nhẹ nhàng nói, “Em không đói.”
Trình Phi Viễn vốn hết
sức chuyên chú, tập trung tinh thần, trong nháy mắt liền nghiêng đầu, lập tức
hiểu ra, nhìn sắc mặt lạnh lùng, âm trầm kia của vợ mình, hắn biết, vợ mình
đang rất không vui.
“Vợ, ai dám chọc
giận em vậy, nói cho anh biết, anh đi đánh hắn.”
Tôn Đào Phi nhàn nhạt
liếc mắt nhìn hắn, môi đỏ mọng khẽ mở, “A, phải không, vậy anh đánh chính anh
trước rồi nói.”
Không nói nhảm với hắn
nữa, Tôn Đào Phi trực tiếp vào phòng ngủ, “Phanh” một tiếng, chặn ai kia ngoài
cửa.
Ngồi một mình trên ghế
sa lon, Trình Phi Viễn khổ cực suy nghĩ nửa ngày, rốt cuộc phát hiện ra nguyên
nhân mình khiến Tôn Đào Phi tức giận, hung ác vỗ đầu, hắn không khỏi hối hận tại
sao mình nói câu kia, thật là ‘một bước lỡ chân để hận nghìn năm’.
Nhìn chung quanh phòng
khách trống rỗng một vòng, lại nhìn cửa phòng đóng chặt.
Trình Phi Viễn không
còn chú ý nội dung trên TV, ngồi yên trong chốc lát nữa. Sau đó, Trình Phi Viễn
liền quả quyết đứng lên, cầm cái chìa khóa đặt ở trên khay trà, mỉ