
hông phải tức giận với trong nhà nên chạy đến
đây chứ.
“Vậy anh còn
không mau đi đi, còn ở đây mè nheo cái gì?” Tôn Đào Phi nhíu mày.
“Ừ, anh đi trước,
em gọi điện thoại cho mẹ, xem đến cùng là có chuyện gì xảy ra.” Hung hăng hôn một
cái lên mặt trái xoan mềm mại của Tôn Đào Phi, Trình Phi Viễn mới lưu luyến
buông người con gái ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực ra.
“Vậy anh đi đường
cẩn thận.” Vội vàng lấy một cái áo khoác ngoài từ trong nhà ra, Tôn Đào Phi
không yên lòng dặn dò.
Tôn Đào Phi mới vừa cầm
điện thoại lên, chuẩn bị gọi cho bố mẹ chồng, điện thoại trong tay đã vang lên
trước.
Vừa đặt điện thoại ở
bên tai, thanh âm nức nở nóng nảy lo lắng của mẹ chồng rào rào truyền đến, “Phi
Phi, không thấy ông nội con.”
“Mẹ, em đừng lo lắng,
ông nội mới vừa gọi điện thoại tới, ở bên phi trường chúng con, Phi Viễn đã đi
đón ông rồi.”
“Có thật không,
con đừng gạt mẹ.” Vương Cẩn Ngôn làm như có chút không tin tưởng hỏi.
“Thật mà, mẹ đừng
lo lắng.”
“Đều là ông nội
con nhỏ mọn á..., buổi sáng bà của con đi ra ngoài gặp một người, ông nội con lại
lặng lẽ đi theo sau bà. Phát hiện kết quả bà con gặp lại người yêu đầu tiên của
mình. Sau đó chờ bà nội về nhà, ông nội đã phát giận thật lớn. Sau đó, liền đi.
Chúng ta đều cho rằng ông đi ra ngoài chút, ai biết đến tối ông cũng không về
nhà. Bây giờ lại chạy đến chỗ các con.” Vương Cẩn Ngôn khẽ thở dài, “Thật giống
một đứa trẻ.”
Tôn Đào Phi không tiếng
động giựt giựt khóe miệng, thật ra thì mẹ chồng so sánh với đứa bé, ông nội chỉ
có hơn chứ không kém.
“Phi Phi, mẹ thật
buồn chán, mẹ rất nhớ con.”
Nghe mẹ chồng nụng nịu
làm nũng, Tôn Đào Phi không cầm được run run hai cái, ổn ổn hơi thở, “Mẹ, mẹ nhớ
con như vậy, thì con về đó nhé!” Vừa lúc mấy ngày nay cô ở chỗ này cũng rất
nhàm chán.
Vương Cẩn Ngôn lập tức
bị lời của Tôn Đào Phi hù dọa, hét lớn, “Không thể, tuyệt đối không thể. Con
xem, nếu con về dây, cũng chỉ còn một mình Phi Viễn ở đó, nó thật đáng thương,
con nhẫn tâm sao. Hơn nữa mẹ có ba con, con không cần trở lại.” Càng về sau,
Tôn Đào Phi càng thấy lời nói của mẹ chồng cô tình ý sâu xa.
Tôn Đào Phi nháy mắt mấy
cái, ý đồ của mẹ chồng cô cũng quá rõ ràng rồi.
Kết thúc cuộc trò chuyện,
Tôn Đào Phi vội vàng gọi điện thoại cho Trình Phi Viễn, nói cho hắn biết nguyên
nhân xảy ra chuyện.
Ôm con trai trở về
phòng, Tôn Đào Phi một thân một mình ngồi ở trên ghế sa lon cười ngây ngô,
không ngờ ông cụ nhiều tuổi như vậy, ăn dấm lại ăn cả vạc lớn thế.
Vui cười đủ rồi, Tôn
Đào Phi vội vàng đứng dậy, đến tủ lạnh xem xét một lượt, chuẩn bị đợi lát nữa
làm cho ông cụ mì trứng gà rau cải và một chút thức ăn.
Nửa giờ sau, Trình Phi
Viễn cùng ông cụ oai phong hùng dũng, khí phách hiên ngang quay lại.
“Ông nội, ông tới
rồi.” Nhìn mặt ông cụ đen như đáy nồi, Tôn Đào Phi cười càng rực rỡ.
Ông cụ liếc cô một cái,
khó chịu “ừ” nhẹ một tiếng.
“Phi Viễn, anh
mau pha trà cho ông nội, em đi làm chút gì cho ông ăn.”
Tôn Đào Phi quay lưng lại,
liều mạng nháy mắt với Trình Phi Viễn, ý bảo hắn trấn an ông.
Trình Phi Viễn cũng
nhún nhún vai với cô, bày tỏ không thể ra sức.
Tôn Đào Phi bưng mì ra,
ông cụ liền o o lạp lạp, từng ngụm từng ngụm ăn thật ngon lành.
Cho đến khi bát mì đã
nhìn thấy đáy, ông cụ mới ngẩng đầu lên, “Có còn không?”
Tôn Đào Phi gật đầu,
“Còn một chút.”
“Cho ông nốt đi.”
Hào sảng cầm chén đưa cho Tôn Đào Phi, bày tỏ mình còn chưa ăn đủ.
Tôn Đào Phi ngoan ngoãn
vào phòng bếp, vì sợ ông ăn quá no, chỉ cho ông chút nước thừa lại xen lẫn ít
mì.
Ăn uống no đủ, ông cụ
quệt quệt mồm, “Trong nhà có gọi điện thoại cho các cháu không?”
“Có ạ, hơn nữa
ông nội, con hình như nghe được tiếng khóc của bà trong điện thoại.” Tôn Đào
Phi một mặt nói dối, một mặt cẩn thận quan sát sắc mặt của ông cụ thật kỹ.
“Ta chính là muốn
để cho bà ấy lo lắng.” Mặc dù nghiêm mặt, nhưng Tôn Đào Phi vẫn tinh mắt phát
hiện nụ cười khả nghi của ông cụ.
“Tốt lắm, ông muốn
đi nghỉ ngơi.” Có lẽ đã lấy được đáp án mong muốn, ông cụ mệt mỏi xoa cái trán.
Tôn Đào Phi lập tức hấp
ta hấp tấp lấy ra áo ngủ, khăn lông, đồ dùng rửa mặt trước đó đã chuẩn bị xong.
Đợi đến khi ông cụ đã
vào phòng tắm, Trình Phi Viễn và Tôn Đào Phi, một trước một sau, ăn ý vào phòng
ngủ.
“Vợ, mới vừa rồi
là em gạt ông à.” Vào trong phòng rồi, Trình Phi Viễn liền nhìn chằm chằm Tôn
Đào Phi ý vị sâu xa, nhe răng cười một tiếng.
Tôn Đào Phi trợn mắt
nhìn người đối diện, “Em còn không phải là vì hai ông bà sao. Thật là không
phân biệt tốt xấu, không biết lòng người tốt.” cô thừa nhận cô bịa chuyện,
nhưng đó cũng tuyệt đối là lời nói dối có thiện ý.
Khẽ ôm Tôn Đào Phi,
Trình Phi Viễn cười ha hả nói, “Anh đương nhiên biết em là vì tốt cho hai ông
bà, anh sẽ không có ý kiến. Chẳng qua là, em không cần lo lắng, không quá ba
ngày, ông nội sẽ tự trở về. Cãi vã có quy mô như thế này, một năm hai cụ chắc
chắn có một hai lần như vậy.
Buổi chiều hôm sau, Tôn
Đào Phi, Bàn Đinh và ông cụ cùng ngồi xem phim truyền hình về đề tài quân lữ mà
ông thích.
Nói t