
i có tạo ra
nghiệp chướng lớn đến cỡ nào thì kiếp này cũng không thể báo thù, không thể
chơi tôi như thế được.
Thường thấy nhân vật chính trong mấy bộ phim tình cảm
sướt mướt vừa khóc vừa nói: Nếu có thể lựa chọn tôi thật sự muốn tất cả mọi
chuyện chưa bao giờ xảy ra.
Bây giờ tôi đã hiểu nhân vật chính đó rồi, anh ta nói
như vậy là thực lòng hối hận, hối hận đã nhận vai diễn này. Nếu ông trời có thể
cho tôi một cơ hội làm lại, tôi sẽ nói với hai cô nàng đó ba chữ: Tìm người
khác.
Nghe nói có một triết gia đã tự sát từng nói: Cuộc
sống, không thể trốn tránh, chỉ có thể dũng cảm đối mặt.
Vậy được, tạm thời trước khi có ý định tự sát, mẹ nó,
tôi đi đối mặt thử xem.
Thế là sáng hôm sau khi Mạt Mạt e dè thận trọng dò hỏi
tôi, rồi lại dịu giọng xin lỗi về chuyện tối qua, tôi bảo Mạt Mạt: “Nói đi, cần
đi đâu? Cần anh chuẩn bị gì không?”
Chẳng có gì bằng lòng hay không bằng lòng, nhưng
chuyện hoang đường xảy ra tối qua làm tôi rất đau lòng, rất đau lòng nên đối
với chuyện của Mạt Mạt, tôi chỉ muốn nhanh chóng giải quyết, nhanh chóng kết
thúc.
Tôi vô cùng khát khao một cuộc sống bình thường, một
cuộc sống không có bà mẹ đơn thân, không có bà vợ theo thỏa thuận…
Mạt Mạt yêu cầu tôi ăn mặc sáng sủa đẹp đẽ một chút,
tôi làm theo, nhưng thực ra có mặc thế nào cũng vô ích, một bên mặt tôi sau một
đêm đã sưng phồng lên.
Trước khi đi, Mạt Mạt bảo tôi cầm theo giấy chứng nhận
kết hôn, tôi cũng làm theo.
Nơi tôi cùng Mạt Mạt tới quả là một nơi rất sang
trọng, cao cấp.
Đó là quán cà phê ở tầng hai một khách sạn năm sao,
khoảng hơn mười giờ sáng, khi tôi và Mạt Mạt tới nơi, hai người đánh nhau với
tôi tối qua đã ngồi đợi ở một chiếc bàn cạnh cửa sổ.
Ngoài ra còn có thêm một người phụ nữ tầm khoảng bốn
mươi tuổi.
Khi chúng tôi ngồi xuống, ánh mắt hai người đàn ông đó
nhìn tôi rất không thân thiện, tôi cũng nhìn họ, nhìn hai gương mặt dán urgo
của họ, đột nhiên rất muốn bật cười.
“Ông Lí, ông Trương, chị Ninh.” Mạt Mạt gật đầu chào
họ rồi giới thiệu tôi.
“Mạt Mạt, đây là chồng em à?” Người được gọi là chị
Minh cười nhìn Mạt Mạt.
Mạt Mạt gật đầu.
Chị Ninh cũng gật đầu, chị ta quay sang nhìn tôi rồi
hơi sững lại, chắc giật mình vì nửa bên mặt sưng đỏ của tôi.
“Có mang theo giấy chứng nhận kết hôn không?” Chị Ninh
lấy lại bình tĩnh, cười hỏi.
Mạt Mạt gật đầu rồi lấy hai cuốn sổ đỏ - giấy chứng
nhận kết hôn của chúng tôi đưa cho chị Ninh.
Chị Ninh cầm lấy rồi đưa cho ông Lí.
Ông Lí mở ra đọc rất kĩ rồi lại trao cho chị Ninh, chị
Ninh gật đầu.
Chị ta cho cả hai cuốn giấy chứng nhận kết hôn vào túi
xách của mình rồi mỉm cười với Mạt Mạt: “À, chị photo xong sẽ trả lại cho em.”
Vừa nói chị ta vừa quay sang nhìn ông Trương nọ.
Ông Trương lấy chiếc cặp da đặt trên bệ cửa sổ bên
cạnh xuống, mở cặp lấy ra mấy tờ giấy đưa cho chị Ninh.
Chị Ninh cầm lấy xem qua rồi đưa cho Mạt Mạt.
Tôi nhìn cả quá trình diễn ra như một thằng ngốc, tim
bắt đầu loạn nhịp, đây là xã hội đen đàm phán sao? Hay là… mua bán nội tạng
người.
Cuộc hôn nhân của tôi và Mạt Mạt có phải là một điều
kiện nào đó không?
Mạt Mạt cầm mấy tờ giấy đó rồi cúi xuống đọc.
Khi cô ấy đọc, chị Ninh lấy một chiếc bút ra chờ đợi.
Hình như là hợp đồng?
Tôi ngồi bên cạnh im lặng nhìn, không biết chuyện gì
đang xảy ra, cũng không thể xem vào, như thể tôi chỉ là một món đồ trang trí
hôm nay Mạt Mạt mang ra ngoài vậy.
Đọc xong mấy tờ giấy đó, Mạt Mạt ngẩng lên cười với
chị Ninh rồi giơ tay ra.
Chị Ninh ngập ngừng đưa bút ra rồi hơi rụt lại: “Mạt
Mạt, em nghĩ kĩ chưa?”
Mạt Mạt hơi sững lại rồi gật đầu mỉm cười, khẽ nháy
mắt.
Chị Ninh đó hình như có vẻ rất bất lực, khẽ lắc đầu
thở dài rồi nhét cái bút vào tay Mạt Mạt như đang giận dỗi.
Ông Trương ngòi cạnh lúc này bèn rướn người về phía
trước, hạ giọng nói: “Cô Ngải, tôi hy vọng cô có thể suy nghĩ kĩ một chút,
chuyện này liên quan đến rất nhiều chuyện, cô không thể…”, vừa nói ông ta vừa
nhìn tôi một cái rồi lại nhìn Mạt Mạt, “Cô không thể hấp tấp dùng hôn nhân làm
cái giá đểđổi lấy…”
Ông ta còn chưa nói hết, Mạt Mạt đã đặt cả hai tay lên
bàn, rướn người về phía trước nheo mắt cười với ông ta và nói: “Ông Trương, tôi
không làm thế. Tôi biết mình có hạnh phúc không.”
Ông Trương đó im bặt, mím môi gật đầu rồi lại nhìn tôi
với ánh mắt càng thêm thiếu thiện cảm.
Shit, lại muốn đánh nhau hả? Đến đây! Tôi có biết các
người nói cái khỉ gió gì đâu, liên quan quái gì đến tôi!
Chị Ninh khẽ đưa bút cho Mạt Mạt.
Mạt Mạt cầm bút, soạt soạt viết vào góc phải tờ giấy
cuối cùng trong mấy tờ giấy đó. Viết xong, Mạt Mạt khẽ đóng mắp bút lại, nắm
chặt tờ giấy đó trong tay, đập nhẹ lên mặt bà, sau đó hai tay cung kính đưa cho
chị Ninh.
Tôi thấy Mạt Mạt cười như trút bỏ được gánh nặng, vẻ
mặt vô cùng thoải mái, thời gian tôi chưa từng thấy Mạt Mạt cười thoải mái đến
vậy, thoải mái đến độ cả ánh mắt cũng trở nên trong trẻo.
Chị Ninh cầm mấy tờ giấy, lật xem rồi cũng cầm bút kí
tên, kí xong bèn trao cho ông Lí nãy giờ không nói gì.
Ông Lí cũng lật xem, nhưng ông ta không