Pair of Vintage Old School Fru
Khi Yêu Ai Cũng Liêu Xiêu

Khi Yêu Ai Cũng Liêu Xiêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325615

Bình chọn: 8.00/10/561 lượt.

cầm bút mà

ngẩng đầu lên nhìn Mạt Mạt rồi lại nhìn tôi, cuối cùng mới nói: “Cô Ngải, bây

giờ hôn ước của cô và ông Cao đã chính thức được hủy bỏ.”

Tôi cảm thấy đầu mình như vừa bị Mike Tyson đấm cho

một cú, tai cũng bị cắn một miếng. Cái gì kia? Hôn ước? Sao càng nghe càng thấy

phức tạp vậy?

Mạt Mạt mím chặt môi không đáp, mắt len lén quan sát

phản ứng của tôi.

Ông Lí đột nhiên hỏi: “Xin hỏi chồng cô có biết chuyện

này không?”

Mạt Mạt ngẩn ra, tôi cũng ngẩn ra.

“Để tránh việc cô dùng một cuộc hôn nhân ngắn hạn hoặc

hôn nhân giả làm điều kiện, bà chủ chúng tôi nói nhất định phải để chồng cô

cũng biết chân tướng vụ việc tôi mới có thể kí tên.”

Mạt Mạt trợn mắt quay sang bắn cho tôi một ánh nhìn

cầu cứu.

“Căn cứ vào tình hình tôi được mục kích tối qua, tình

cảm của cô và chồng cô không được tốt lắm, vì vậy tôi có lí do nghi ngờ hai

người kết hôn ngắn hạn giả. Nếu là như vậy tôi không thể kí tên.” Ông Lí nói

xong nhìn tôi hỏi, “Xin hỏi ông Lại Bảo, ông có biết tất cả sự việc không?”

Tôi nhanh chóng suy xét tình hình, tôi biết bây giờ

nếu tỏ ra đần độn thì sẽ làm hỏng sự giúp đỡ của tôi dành cho Mạt Mạt, tôi tin

rằng mục đích cuộc hôn nhân của tôi và Mạt Mạt cũng chính vì ngày hôm nay.

“Tôi hiểu.” Tôi nghiêm nghị gật đầu, “Nhưng xin đừng

nhắc đến những chuyện không vui đó, hãy tôn trọng tôi một chút.”

Dưới gầm bàn, Mạt Mạt khẽ véo đùi tôi một cái để bày

tỏ sự cảm ơn.

Tôi nhìn ông Lí, không chút tránh né ánh mắt ông ta,

đồng thời tự nói với mình: Gắng lên! Gắng lên! Bất kể ông ta có nói gì đi nữa

cũng không được bày tỏ ra kinh ngạc hay bất ngờ! Bình tĩnh, nhất định phải bình

tĩnh!

Ông Lí cũng gật đầu: “Vậy thì được, ông Lại, cô Ngải,

phiền hai người kí thêm bản thỏa thuận bổ sung này, đây là yêu cầu của bà chủ

chúng tôi, kí xong bản thỏa thuận này tất cả hợp đồng bắt đầu có hiệu lực. Chắc

cô Ngải không có ý kiến gì chứ.” Dứt lợi ông ta rút ra một phong bì tài liệu

trong chiếc cặp da bên cạnh.

Thỏa thuận bổ sung? Khi tôi nhìn Mạt Mạt, cô ấy cũng

ngạc nhiên nhìn chằm chằm vào mắt ông Lí, ngập ngừng cầm chiếc phong bì đó, rút

bản thỏa thuận ra xem, vừa xem mặt đã biến sắc.

Tôi ngồi bên cạnh nhìn lác cả mắt, chuyện này rốt cuộc

là sao? Lẽ nào Mạt Mạt là đặc công thật sao? Muốn rút khỏi tổ chức còn phải kí

thỏa thuận bảo mật ư? Để chứng minh mình định sống một cuộc đời bình thường còn

phải kết hôn với tôi nữa? Bản thỏa thuận bổ sung đó viết gì? Một khi xảy ra

chuyện phải giết tôi diệt khẩu ư?

Mạt Mạt cầm bản thỏa thuận, ngẩng phắt lên nhìn ông

Lí, tay run run: “Ông Lí, không phải đã bàn bạc xong mọi chuyện rồi sao? Sao

lại thêm một bản thỏa thuận này nữa?”

Ông Lí không chút biểu cảm nói: “Đây là ý của bà chủ.

Bà chủ cũng là để phòng vạn nhất, cô Ngải, cô có cần suy nghĩ thêm vài ngày

không? Bên đó đang giục chúng tôi gửi tiền rồi.”

Mạt Mạt sững người rồi giơ tay giật chiếc bút trong

tay chị Ninh, giơ bản thỏa thuận ra kí tên. Sau đó cô ấy đẩy bản thỏa thuận về

phía ông Lí. Không ngờ ông ta lại đẩy bản thỏa thuận về phía tôi: “Xin lỗi, cô

Ngải, để chứng thực hôn nhân của cô là thật, chồng cô, cũng chính là ông Lại

cũng phải kí tên.”

Mạt Mạt ngớ người ra, trong khoảnh khắc ánh mắt cô ấy

như thất thần, rồi cô ấy quay sang nhìn tôi, ánh mắt lo lắng, bất lực, cầu xin.

Tôi muốn bật cười, không ngờ trong trò chơi của Mạt

Mạt tôi lại quan trọng thế, cho dù là hợp đồng gì, thỏa thuận gì, người cuối

cùng phải kí tên không ngờ lại là tôi. Cũng có nghĩa là có giúp Mạt Mạt không,

lúc này có tiếp tục chơi trò chơi này không đều do tôi quyết định.

Tôi nhìn Mạt Mạt, cô ấy không nhìn tôi, cúi đầu nắm

chặt chiếc bút trong tay, ngón tay dùng lực mạnh đến nỗi trắng bệch, tôi giơ

tay ra rút mấy lần mà không rút được chiếc bút rời khỏi tay cô ấy, mãi đến khi

khẽ vỗ vào mu bàn tay, Mạt Mạt mới như hoàn hồn mà buông tay.

Tôi cầm bút, lật đến chỗ kí tên, còn chưa hạ bút thì

ông Lí đã nhắc: “Ông Lại, ông không xem qua bản thỏa thuận này sao?”

Phí lời! Bộ tôi không muốn sao? Tôi tò mò chết đi

được, nhưng tôi có bị ngu đâu, đương nhiên tôi hiểu dụng ý của ôngta,

lúc này nếu tôi tỏ ra quan tâm mở bản thỏa thuận ra xem thì khác nào bảo tôi

không hiểu chuyện này, tôi không tin tưởng Mạt Mạt, tuy quả thực tôi không hiểu

thật nhưng vẫn có chút ít lòng tin đối với Mạt Mạt, giúp người phải giúp đến

cùng, chuyện của Tiểu Văn khó thế chẳng phải tôi cũng chịu được sao?

“Không, có gì đâu mà xem.” Tôi cười với ông Lí, “Bây

giờ tôi chỉ muốn giúp Mạt Mạt nhanh chóng giải quyết chuyện này còn sống với

nhau chứ.” Dứt lời tôi cúi đầu cố nén sự tò mò kí tên vào bản thỏa thuận rồi

trả bút cho chị Ninh.

Tôi ra vẻ bình tĩnh tự người vào thành ghế, đột nhiên

phát hiện Mạt Mạt đang nhìn tôi, vẻ mặt bình tĩnh nhưng ánh mắt thì vô cùng vui

mừng và cả những giọt nước mắt cô ấy cố nén vào trong nữa.

Ông Lí nhìn tôi một lúc rồi mới chầm chậm gật đầu, lặp

lại động tác hệt như chị Ninh, lật xem, có hai bản thỏa thuận, một bản để trên

bàn, bản còn lại ông ta cho vào chiếc cặp da màu đen.

Tôi b