
ữ đồng nghiệp không được chọn và lâm hạnh khác
lần lượt lườm tôi một cái cháy mặt, hừ một tiếng rồi quay đi. Nhất là cô nàng
đồng nghiệp xinh đẹp từng được tôi phỏng vấn riêng nhìn tôi với ánh mắt vô cùng
ai oán bi thương.
Thực ra tôi chọn cô đồng nghiệp này còn có lí do khác,
đó là theo như tôi nghe nói và quan sát được, cô ấy là người chăm chỉ nhanh
nhẹn, thích chạy nhảy nhất trong các đồng nghiệp nữ trong ban, mà mục đích tôi
đi Hồng Kông hoàn toàn không phải là đi phỏng vấn cái cóc khô gì, tôi chỉ muốn
rời khỏi đây, đi thư giãn cũng tốt, đi tĩnh tâm một chút cũng được, tóm lại là
chỉ muốn rời khỏi đây.
Cho nên mang một người chăm chỉ nhanh nhẹn đi cùng,
chỉ cần liên hệ xong xuôi thì cho cô ấy tự đi mà phỏng vấn, cả bài báo cho cô
ấy đứng tên thì đã sao?
Tôi gọi điện thoại đặt vé máy bay, chờ cô nàng đồng
nghiệp đó thu xếp đồ đạc xong quay lại, hai chúng tôi lao thẳng ra sân bay.
Khi ngồi trong phòng chờ máy bay, tôi gọi điện cho
Thịt Chó, hỏi Tiểu Phấn có biết tình hình thế nào không.
Thịt Chó đáp, Tiểu Phấn vẫn chưa về, vẫn đang ở cùng
Tiểu Văn, nói Tiểu Văn khóc nhiều quá phát đau đầu rồi.
Chuyện đó làm tôi vừa bất ngờ vừa đau lòng.
Tôi dặn dò Thịt Chó bảo Tiểu Phấn chăm sóc tốt cho
Tiểu Văn, hơn nữa mấy hôm nay có chuyện gì thì bàn bạc với lão Phó, cũng cần
quan tâm chăm sóc bố mẹ Tiểu Văn, thực lòng tôi rất thích hai vị bố mẹ vợ giả
này, nên hoàn toàn không muốn vì màn kịch này mà cô chú giận quá hóa bệnh.
Thấy tôi nói chuyện kì quặc như vậy Thịt Chó hỏi tôi
sao rồi.
Tôi bảo tòa soạn giao cho tôi đi Hồng Kông phỏng vấn.
Đi bao lâu?
Chưa biết chắc, chắc mất mấy ngày.
Mở điện thoại để liên lạc bất cứ lúc nào.
Ok.
Cúp máy, tôi cúi đầu nhìn màn hình điện thoại, có mười
lăm cuộc gọi nhỡ, đều do Mạt Mạt gọi.
Tôi day day thái dương, nhắn cho Mạt Mạt một tin: “Đi
Hồng Kông phỏng vấn, liên lạc sau.”
Nhắn xong tôi tắt nguồn.
Loa thông báo bắt đầu lên máy bay, tôi giúp nữ đồng
nghiệp xách hành lí, tôi thì chỉ có người không, chúng tôi cùng đi ra cửa lên
máy bay.
Giây phút này tôi nghĩ: Tôi muốn làm một chú chim
trong sáng vô lo, tung cánh bay lượn giữa bầu trời xanh, càng bay càng cao,
càng bay càng xa, xa rời thế sự, xa rời sự xô bồ, xa rời bà mẹ đơn thân, xa rời
vợ chồng theo thỏa thuận… có lẽ khi tôi không bay cũng chính là khi tôi không
thể bay được.
Bố
hỏi tôi đời này theo đuổi điều gì?
Tôi
trả lời tiền bạc và gái đẹp, bố hung dữ đánh vào mặt tôi.
Tôi
trả lời sự nghiệp và tình yêu, bố tán thưởng xoa đầu tôi
Ngày 25 tháng 3, Âm u
mưa nhỏ
Ở Hồng Kong chẳng có gì
nhiều để nói, tâm tư của tôi vốn cũng chẳng đặt ở đó.
Tin tức chúng tôi cần phỏng vấn thiên hạ đã biết hết
từ đầu đường đến xó chợ đâu đâu cũng đang bàn tán suy đoán về chuyện Trương Bá
Chi có bầu, còn đương sự thì không ở Hồng Kông, nghe nói là để tránh đám nhà
báo đã bí mật đi du lịch rồi.
Để không đến nỗi trở về tay không, tôi bảo nữ đồng
nghiệp xinh đẹp thay mình liên hệ với rất nhiều đồng nghiệp, lôi ra ít tin tức
nội bộ, tất cả đều thuộc loại tin “Theo người biết được nội tình nhưng không
muốn lộ danh tính”.
Tôi bảo nữ đồng nghiệp xinh đẹp bất kể thật giả, cứ
viết hết đi, giới giải trí là vậy, tin tức giải trí cũng như vậy nốt, lấy đâu
ra lắm chuyện thật thế? Nếu tất cả đều là thật thì việc tạo scandal đã không
tồn tại rồi. Hơn nữa cho dù đắc tội với ngôi sao, có kiện cũng không kiện đến
tòa soạn chúng ta, chúng ta không phải là đơn vị truyền thông đầu tiên tung tin
này ra.
Sổ tay người làm báo nói rằng: Tin tức nhất định phải
đi sâu vào điều tra, phỏng vấn, nhận định phải có căn cứ vào sự thật, nhấn mạnh
vào tính chân thực.
Chỉ có điều, đó gần như là vô hiệu đối với tin tức
giải trí.
Đào bới được ít tư liệu, liên hệ với bạn bè trong
nghề, nhờ họ đưa nữ đồng nghiệp xinh đẹp cùng ra ngoài phỏng vấn bên lề, ví dụ
đi phỏng vấn những ngôi sao từng có tin đồn, từng có quan hệ yêu đương với
Trương Bá Chi, Tạ Đình Phong, sau khi nghe tin Trương Bá Chi có bầu họ phản ứng
ra sao.
Tôi hướng dẫn nữ đồng nghiệp xinh đẹp trong những cuộc
phỏng vấn như vậy, những ngôi sao nào nhân cơ hội muốn tự tạo scandal chắc chắn
sẽ nổi giận lôi đình hoặc nước mắt ngắn dài, những ngôi sao không phải đang
trong thời gian muốn lăng xê sẽ im lặng miễn bình luận, nhưng cho dù họ tránh
phỏng vấn, lúc viết bải cũng phải lấp lửng về vẻ đỡ đần hoặc ánh mắt ai oán của
họ lúc từ chồi cuộc phỏng vấn.
Tin tức mà, không phải đều do con người tạo ra sao.
Mấy thằng bạn cùng nghề đó nghe nói có người đẹp đều
vui vẻ đồng ý. Thế là sau nhiều lần làm nũng cầu xin tôi đi cùng không thành,
nữ đồng nghiệp xinh đẹp gánh trọng trách, đơn thương độc mã xông vào giới giải
trí hoa lệ của Hồng Kông.
Tôi ở trong phòng khách sạn nhàn rỗi sung sướng
Uống bia ăn vặt, xem ti vi học tiếng Hồng Kông. Nhắm
mắt dưỡng thần, vận công trị thương.
Chẳng có nhiều thứ để phỏng vấn lắm, chỉ một ngày rưỡi
là đã không còn gì để làm nữa. Tôi đặc biệt cho nữ đồng nghiệp xinh đẹp nửa
ngày đi dạ