
năm giờ chiều nay, quán cà phê của chúng ta.”
Cô ấy lạnh lùng dứt lời rồi cụp mấy.
Quán cà phê của chúng ta, tôi biết, tôi và Tiểu Văn
cũng chỉ từng đến quán cả phê đó.
Tôi về nhà, mở cửa bước vào, căn nhà trống trải, im
lìm.
Tôi thay dép, chậm rãi đi quanh nhà, không thấy có gì
thay đổi, tủ quần áo trong phòng làm việc có quần áo giầy dép của Mạt Mạt tôi
giấu vào đó khi đón Tiểu Văn đến ở, trên giá sách trong phòng khách, tủ đầu
giường trong phòng ngủ có ảnh đôi của tôi và Tiểu Văn.
Đã hai ngày tôi không về nhà nhưng nhà cửa vẫn sạch sẽ
như thường, người lười biếng như tôi nếu không có người giục thì cũng rất ít
khi tự mình tổng vệ sinh, nhưng bây giờ trong nhà gần như không có một hạt bụi,
còn sạch sẽ hơn lúc tôi ở nhà!
Ai đã đến dọn dẹp? Tiểu Văn? Mạt Mạt? Hay là cô Tấm?
Tôi lượn một vòng, cuối cùng cũng có câu trả lời.
Nhà chắc là do Mạt Mạt dọn dẹp, vì trên bàn uống nước
trong phòng khách có một tờ giấy bị đè dưới chiếc cốc.
Đó là một tờ đơn li hôn, phía dưới đã có chữ kí của Mạ
Mạt. Ba chữ “Ngải Mạt Mạt” viết rất ngoằn ngoèo, dường như tay người kí ba chữ
này khi đó đang không ngừng run rẩy.
Cầm tờ li hôn trong tay tôi đứng lặng rất lâu.
Li hôn ư?
Nói thực, dù là mười ngày trước, từ này đối với tôi
vẫn còn vô cùng xa xôi và lạ lẫm.
Cần phải thừa nhận rằng lần đầu li hôn, tôi không có
chút kinh nghiệm nào.
Phải li hôn thật ư?
Có lẽ là nên, dù tôi không li hôn, Mạt Mạt cũng sẽ li
hôn, chắc cô ấy có cuộc sống của cô ấy, có mục đích và kế hoạch lâu dài của
riêng cô ấy. Còn tôi, tôi không biết mình có thể chấp nhận sống cùng một cô gái
đã hoàn toàn lừa dối mình, Mạt Mạt thông minh hơn tôi nhiều, tôi thực sự rất sợ
cô ấy, ở bên cô ấy có lẽ tôi bị bán đi còn giúp cô ấy đếm tiền nữa.
Nhưng nếu cô ấy li hôn thì đã phá vỡ bản thỏa thuận
đó, chuyện bất lợi như vậy cũng làm ư? Cô ấy muốn làm gì?
Tôi vừa suy nghĩ miên man vừa nằm ra ghế sofa, rút mấy
điếu thuốc ra hút để giết chết thời gian, cũng đang phập phồng chờ đợi chuyện
sắp xảy ra.
Đợi chút nữa cuộc gặp ở quán cà phê chắc là trận chiến
cuối cùng rồi, tôi vẫn chưa nghĩ ra nên đối mặt với bố mẹ Tiểu Văn thế nào, vì
tôi hoàn toàn vô tội.
Tin nhắn của Tiểu Văn đến.
“Bảo, giúp em lấy ổ cứng trong laptop của em ra mang
tới cho em nhé.”
Nghĩa là sao?
Được rồi, tôi biết, đợi chút nữa là thực sự kết thúc,
sau khi bị Tiểu Văn chửi bới, bị bố mẹ Tiểu Văn dần cho một trận là cơ bản tất
cả đã kết thúc.
Tôi cầm tuốc nơ vít phi vào phòng ngủ.
Tôi tháo ổ cứng ra bọc lại cẩn thận, xong việc cũng đã
gần đến giờ hẹn, tôi đảo một vòng trong phòng khách, cầm tờ đơn li hôn lên xem,
khẽ cười rồi vứt lên ghế sofa.
Li hôn à? Ha ha, chắc đây là li hôn kiểu Trung Quốc
đúng không?
Tôi xuống taxi, đứng do dự gần quán cà phê một lúc
lâu, tôi có thể tưởng tượng ra sắc mặt và ánh mắt của bố mẹ Tiểu Văn khi nhìn
thấy tôi, hơn nữa cái mà tôi phải đối mặt chắc chắn là một trận đánh hà khắc,
sắc bén, e là sau trận này sẽ tạo ra ám ảnh tâm lí đối với tôi, chưa biết chừng
còn mắc “hội chứng sợ hãi bố mẹ vợ” cũng nên.
Tôi lấy hết can đảm mang trong lòng quyết tâm sợ gì ai
chứ!
Tôi nhìn ngó xung quanh, tìm kiếm những ánh mắt thù
hận, đề phòng xem có thứ ám khí gì như cốc chén, ghế ghiếc gì đó đột ngột bay
tới không, đột nhiên một giọng nói vui vẻ vang lên gần đó: “Bảo, ở đây này!”
Tôi quay lại nhìn, Tiểu Văn tươi cười ngồi bên một
chiếc bàn nhỏ cách tôi không xa vẫy tay với tôi rồi đứng dậy bước về phía tôi.
Tôi cảnh giác quan sát, không phát hiện sát thủ nào ẩn
nấp trong góc tối, ngập ngừng bước từng bước về phía đó.
Nhìn nụ cười
trên gương mặt Tiểu Văn, hình như… không phải là tiệc Hồng Môn.
Tiểu Văn bước đến trước mặt tôi, nụ cười trên mặt tắt
dần, ánh mắt cô ấy trở nên thương xót, cô ấy chầm chậm đưa tay ra vuốt bên má
cô ấy từng đánh, giọng nói hết sức dịu dàng và đầy yêu thương: “Bảo, tội anh
quá.”
Trong phút chốc, tất cả mọi nỗi ấm ức và đau khổ tích
tụ trong lòng ào ạt đổ ra, nước mắt phun trào, môi run rẩy, tôi đau khổ nói:
“Số anh khổ quá!”, sau đó tôi òa khóc nức nở, đầu chúi vào ngực Tiểu Văn, hai
tay nắm thành nắm đấm ấm ức đấm vào ngực Tiểu Văn…
Không sai, tất nhiên là tôi đùa thôi, tôi không biến
thái đến mức đó đâu.
Được Tiểu Văn vuốt má, lòng tôi dậy sóng nhưng mặt vẫn
tươi cười, lắc đầu nói: “Không sao.”
“Còn đau không?” Tiểu Văn ngầng đầu nhìn tôi, bàn tay
lành lạnh vuốt ve má tôi, nước mắt của cô ấy dâng đầy khóe mắt.
“Em tưởng bọn em đánh anh bằng đòn La Hán chưởng hay
sao mà vẫn còn đau?” Tôi nghiêng đầu
định tránh bàn tay Tiểu Văn.
Nói thật cô ấy cừ sờ ra sờ vào thế này, sờ đến mức
làm trái tim nhỏ bé của tôi càng lúc càng đập nhanh.
Tiểu Văn cười, “Vẫn còn đùa được!”, dứt lời cô ấy bỏ
tay xuống, tự nhiên khoác tay tôi cùng ngồi xuống ghế.
“Cô chú thế nào rồi?” Tôi cầm tách cà phê, vội hỏi.
Tiểu Văn nghiêm nghị gật đầu, “Rất giận dữ!”, nói xong
lại tự bật cười.
“Vậy… sao cô chú lại không đến?” Tôi truy hỏi, không
yên tâm lại liếc xung quanh.
“Không, bố mẹ nói chuyện này cho em tự