
được, hơn nữa trước đó tôi
đã uống hai cốc, rồi lại uống thay lão Độ hai phần ba cốc nữa, rượu trắng hơn
năm mươi độ trong bụng tôi không lâu lắm bèn chia binh hai lộ, một lộ bắt đầu
xộc lên đầu.
Nhưng mục đích của tôi rất đơn giản và rõ ràng – say.
Dù mọi người đều tỏ ra rất nhiệt tình sôi nổi nhưng
tôi vẫn cố uống được nửa cốc nữa sau đó gọi phục vụ đòi bia, sau khi bia lên,
tôi vô cùng cao hứng, nhất định đòi biểu diễn một màn lựu đạn nước sâu…
Những chuyện trên phần lớn là do mọi người kể lại vì
trong kí ức của tôi về cơ bản là hoàn toàn không chút ấn tượng.
Đây là lần đầu tiên tôi say đến nỗi bất tỉnh nhân sự,
tất cả những chuyện như trên bàn tiệc sau đó đã xảy ra chuyện gì, và cả chuyện
mình về như thế nào tôi đều không biết.
Khi Thịt Chó và lão Phó kể với tôi những điều này thì
đã là gần trưa ngày hôm sau, khi tôi mở mắt trên tấm nệm trong phòng làm việc,
đầu tôi đau như búa bổ, tắm xong mới đỡ hơn một chút thì kinh ngạc phát hiện ra
Thịt Chó và Tiểu Phấn ngủ trong phòng ngủ, lão Phó và lão Đường ngủ trong phòng
khách, không ngờ họ đều ở nhà tôi.
Sau khi hỏi mấy câu, cơ bản nắm được tình hình tối
qua, mọi người đều lo cho tôi nên cả đêm không về, vì mọi người đều biết được
điều gì đó
Tiểu Phấn pha cho tôi một tách trà nóng, uống xong tôi
thấy dễ chịu hơn rất nhiều, mọi người đều ngồi trong phòng khách bắt đầu cùng
tôi tìm kiếm những kí ức đã bị rơi rớt…
Nghe nói tối qua tôi uống rất nhiều rượu, Thịt Chó và
lão Phó ngồi cạnh tính sơ qua cho tôi, khoảng một cân rượu trắng, bia thì không
đếm xuể, giữa chừng còn vào nhà vệ sinh nôn một trận, quay lại lại uống bia,
tất cả mọi người đều rất bất ngờ, dù Tiểu Văn đi rồi tôi cũng không đến mức đau
lòng như thế, đây là lần đầu tiên họ thấy tôi uống như thế nên đều thấy không
thể hiểu nổi, hỏi lão Độ, lão Độ cũng ngớ ra không biết gì.
Mãi cho đến cuối cùng, tôi hoàn toàn say khướt, nói
chuyện đã bắt đầu hàm hồ, ôm lão Độ ngồi cạnh bắt đầu hỏi thì mọi người mới vỡ
lẽ, hiểu ra lí do tôi say rượu và đau khổ như thế.
Tôi cuống lên trừng mắt hỏi tối qua tôi hỏi lão Độ cái
gì.
“Mạt Mạt. Anh cứ hỏi Mạt Mạt mãi.” Tiểu Phấn nhìn tôi
khẽ nói.
Tôi ngớ người, tôi đoán tôi hỏi về chuyện này, nhưng
tôi hỏi thế nào, lão Độ trả lời ra sao thì tôi hoàn toàn không có chút ấn tượng
nào.
May mà hôm qua mọi người đều không say thế là mới ngồi
trong phòng khách, bắt đầu tùy theo trí nhớ từng người ghép lại đoạn hỏi đáp
của tôi và lão Độ sau khi tôi say mèm tối qua.
Lão Phó nói tôi hỏi về tình hình của Mạt Mạt sau khi
tốt nghiệp trung học, lão Độ trả lời là Mạt Mạt chưa học hết đại học đã nghỉ
học, không biết nguyên nhân cụ thể, trước khi nghỉ học thường xuyên có xe ô tô
đến cổng trường đón cô ấy thế là trong đám bạn học cũ bắt đầu có tin đồn nọ
kia, nhưng không biết sau khi nghỉ học cô ấy làm gì. Vì sau đó có một khoảng
thời gian cô ấy hoàn toàn cắt đứt liên lạc với họ.
Thịt Chó nói tôi hỏi lão Độ mấy năm qua Mạt Mạt có bạn
trai không, lão Độ nói không có, hơn nữa còn
dám chỉ lên trời thề là không có, không biết Mạt Mạt làm sao, sau khi tốt
nghiệp trung học, chia tay với tôi xong chẳng có bất cứ ý định yêu đương nào
hết, theo lão Độ nói thì Mạt Mạt xinh đẹp, thân hình đẹp, có rất nhiều người
theo đuổi, thậm chí bạn lão Độ cũng có người động lòng nhưng Mạt Mạt hoàn toàn
bịt kín mọi con đường, không tỏ ra có thiện cảm với bất cứ người khác giới nào,
vì thế có một thời gian bị đoán là Lesbian.
Tiểu Phấn nói tôi còn hỏi lão Độ, có phải Mạt Mạt luôn
tìm tôi không, lão Độ gật đầu nhưng Mạt Mạt không thừa nhận là tìm tôi, chỉ dò
hỏi về tôi, lúc đầu chỉ là tiện miệng, hỏi thăm, mỗi lần nói chuyện với bạn học
cũ về tôi đều tỏ ra rất tức giận, mọi người cơ bản cũng đều biết sau khi tốt
nghiệp tôi gần như không liên lạc với Mạt Mạt nên đều tỏ ra hiểu tâm trạng đó
của Mạt Mạt, nhưng sau đó đột nhiên tần suất Mạt Mạt hỏi thăm về tôi, quan tâm
đến tôi tăng nhanh, thậm chí còn tìm rất người mình không quen để hỏi về tình
hình của tôi, cảm giác như cô ấy nhất định phải biết tôi đang ở đâu vậy, sau đó
Mạt Mạt đột ngột biến mất, đám bạn bè
bên đó có đợt còn đồn Mạt Mạt đi tìm tôi rồi, nhưng dù sao cũng là việc của
người khác, không ai quá quan tâm, thời gian lâu dần cũng chẳng ai nhắc đến
nữa…
“Tôi còn nói gì nữa?” Tôi hỏi.
Mọi người nhìn nhau rồi cùng cúi đầu im lặng.
Cuối cùng lão Đường ngẩng lên với vẻ mặt rất nghiêm
trọng, khẽ nói: “Tối qua khi ông say rượu vừa khóc vừa cười, còn nói… Mạt Mạt
yêu tiền hơn yêu ông…”
Tôi trợn mắt, tôi nói cả chuyện này nữa? Tôi còn nói
cả chuyện này nữa sao?
Mọi người lúc này đều ngẩng lên nhìn tôi với ánh mắt
thương hại.
“Bảo, tối qua ông nói chuyện ông và Mạt Mạt kết hôn
rồi.” Lão Phó giơ tay vỗ vai tôi, “Tuy nói linh ta linh tinh nhưng bọn tôi về
cơ bản đã hiểu hết rồi.”
Thịt Chó cũng giơ tay vỗ vai tôi: “Bảo, tối qua tại
sao ông buồn, tại sao uống say bây giờ bọn tôi đều hiểu hết, tôi nghĩ chắc ông
đã nói ra hết những ấm ức tích tụ trong lòng rồi, cuộc hôn nhân của ông và Mạt
Mạ