
ngờ lại quên béng mất thằng cha này.
Thế là tôi trả lời: “Tôi đi công tác, ông vẫn ở Trùng
Khánh hả?”
Cậu ta nhanh chóng gọi tới, tôi vừa bắt máy lão Độ
liền chửi, bảo tôi không trượng nghĩ, bạn học cũ nhiều năm không gặp như thế mà
cơ hội uống rượu hàn huyên cũng không cho, hôm đó gặp xong liền biến mất, gọi
điện thoại thì lúc nào cũng tắt máy.
Chắc mấy hôm đó tôi đang ở Hồng Kông.
Tôi hỏi cậu ta còn ở Trùng Khánh không, lão Độ đáp
còn, nhưng cũng sắp đi rồi, chuyện bên này cũng xử lí gần xong rồi.
Tôi liền bảo tối nay cùng đi uống rượu đi, tiện thể
giới thiệu với ông mấy người bạn, đều là anh em cả, ngồi với nhau chắc chắn rất
hợp.
Lão Độ phấn khởi nói được được, tối có thời gian thì
gọi cho cậu ta, gọi lúc nào đến lúc đó.
Thực ra tôi chỉ muốn uống rượu, uống say, còn uống với
ai thì không quan trọng.
Một bên thì hai mẹ con đã bay ra nước ngoài, một bên
thì đã kí đơn li hôn với vợ. Tất cả mọi chuyện tốt đẹp đều đổ hết lên đầu tôi
rồi, còn không nên uống rượu chúc mừng hay sao?
Tôi bắt xe về thẳng nhà, vào nhà tắm rửa, tôi đứng
nhắm mắt dưới vòi hoa sen rất lâu, để khiến mình bình tĩnh lại.
Tắm xong sảng khoái hơn rất nhiều, không chỉ cơ thể mà
cả tư duy nữa.
Tiểu Văn ra đi, tôi thấy hơi buồn nhưng chuyện này
chắc chắn là chuyện tốt cho cô ấy, với tôi cũng chẳng phải là
chuyện thất tình gì to tát, người ta không phải là của tôi, con của người ta
cũng không phải là của tôi, thậm chí không có mối quan hệ vượt qua bất cứ mức
độ nào, vậy với tư cách là bạn bè, tôi nên mừng cho Tiểu Văn có được kết quả
như vậy.
Tôi đứng trước gương, toàn thân ướt sũng, tóc ướt dính
chặt vào trán và má, tôi nhìn bóng mình trong gương, nhìn chiếc dây chuyền có
ba chiếc lông vũ trên cổ, nghĩ tới gương mặt tươi cười của Tiểu Văn và cả điều
ước cô ấy kí thác trên chiếc dây chuyển này mà suy nghĩ mông lung.
Đầu còn lại của điều ước ấy là Mạt Mạt. Nhưng tôi thực
sự nghĩ không thông giữa tôi và Mạt Mạt rốt cuộc là ai làm tổn thương ai
Tôi lau khô người, ra khỏi nhà vệ sinh, đột nhiên bỗng
muốn gọi điện thoại cho Mạt Mạt.
Tôi chợt rất muốn biết Mạt Mạt che giấu điều gì, tôi
biết rõ, chắc chắn đó không chỉ đơn giản là chuyện vì tiền ở bên một người đàn
ông nào đó.
Hơn nữa còn đính hôn? Tại sao lại bỏ chạy? Tại sao lại
tìm tôi? Tại sao lại kết hôn? Tại sao phải hủy bỏ hôn ước lại muốn có một số
tiền như vậy?
Tôi không nghĩ ra, đính hôn với người ta không phải là
vì tiền sao? Nếu Mạt Mạt đính hôn với người ta là vì tiền, vậy tại sao cô ấy
lại cưới tôi, sau chuyện này rốt cuộc ẩn giấu điều gì?
Có những việc một khi đã bắt đầu thì sẽ cứ nghĩ mãi
không sao dừng lại được, càng nghĩ nghi vấn càng nhiều, cho nên có những người
bị bệnh tâm thần, cho nên có những người mới bị thần kinh phân liệt, cho nên có
những người muốn uống rượu.
Tôi trần như nhộng đi lại trong nhà, chợt nhìn thầy
chiếc túi nhựa màu đen mình mang về.
Trong đó là quà gì nhỉ?
Tinh thần của tôi hoàn toàn ở trong trạng thái mơ
màng, muốn phá giải mọi bí mật, đã gần như phát điên.
Trong chiếc túi nhựa đen có mấy chiếc túi nhỏ trong
suốt, trong mỗi chiếc túi đều có một mảnh giấy, trên đó viết những lời Tiểu Văn
gửi tặng từng người.
Cô ấy tặng Thịt Chó và Tiểu Phấn một đôi vòng tình
nhân, chiếc thô hơn bên trên treo một ổ khóa nhỏ xinh xắn, chiếc mảnh hơn treo
một chiếc chìa khóa màu bạc. Trên mảnh giấy viết: Anh Nhục, chị Phấn, chúc anh
chị mãi mãi hạnh phúc vui vẻ, càng hy vọng ngoài chiếc chìa khóa này của chị
Phấn, trước mặt những cô gái khác anh Nhục mãi mãi là một ổ khóa, hi hi.
Cô ấy tặng lão Phó một chiếc dây chuyền, bên trong còn
có một chiếc nhẫn nhỏ tinh tế, trên mảnh giấy viết: Ngọc Cảnh Thái Lam trên dây
chuyền có ý nghĩa phát tài phát lộc, chúc anh Phó hạnh phúc vui vẻ, làm ăn càng
ngày càng lớn, ngoài ra: chiếc nhẫn là để tặng cô bạn gái nhỏ Yến Tử của anh,
anh Phó, anh phải làm tốt vai trò bạn trai tốt kiêm ông bố tốt đấy, hi hi.
Tất cả những thứ này không nghi ngờ gì đều do Tiểu Văn
tự tay làm, nhưng thứ tặng lão Đường thì không phải.
Tôi mở chiếc túi của lão Đường thấy một chiếc ghim cài
ngực áo rất đẹp, tôi giật cả mình, chắc cô ấy không tặng thứ này cho lão Đường
chứ? Tôi lục thêm, thấy một chú chó nhỏ bằng thép ở tư thế đứng, điều bất ngờ
là thân dưới của chú chó, cơ quan sinh dục lớn hơn kích cỡ bình thường rũ
xuống.
Tôi thò tay ấn vào nó, tách một tiếng, miệng chú chó
đó phun ra lửa! Shit, hóa ra là bật lửa!
Trên giấy viết: Không biết anh Đường thích gì, chiếc
bật lửa này là của bố em, em thấy rất thú vị, cũng rất hợp với anh Đường liền
lén nhét vào làm quà cho anh, chiếc ghim cài áo kia tặng cho chị Nghê Tiểu
Uyển, chúc hai người hạnh phúc.
Tôi nghịch chiếc bật lửa, đúng là rất hay, nói thật
nếu không vì chiếc bật lửa này quá hợp với lão Đường tôi đã muốn giữ lại rồi.
Trong túi còn có một mảnh giấy viết cho tôi.
Trên đó viết rất đơn giản, một địa chỉ hòm thư, phía
dưới là một hàng chữ: Nhớ viết thư cho em, Bảo, em không muốn mất liên lạc với
một người bạn như anh.
Tôi khẽ