
ể là như thế nào không? Anh
không biết gì mà đã vội phủ định chị ấy còn phủ định cả tình cảm giữa hai người
nữa sao?”
Đầu óc tôi rối bời, tôi thừa nhận những điều cô ấy
khuyên tôi đã hiểu hết, nhưng có những chuyện không phải trong lúc này, trong
thời gian ngắn như vậy có thể suy nghĩ rõ ràng.
“Tiểu Văn, anh đến tiễn em chứ không phải đến nghe em
lên lớp đâu!” Tôi hạ giọng, tỏ ra giận
dữ.
Tiểu Văn bĩu môi, quay mặt sang bên cạnh rồi đột nhiên
tròn mắt, quay lại nói: “Phải rồi, có thứ này!” Dứt lời
liền rung người định hạ cái ba lô xuống.
Thấy cô ấy có vẻ vất vả quá, tôi bèn đưa tay giúp hạ
cái ba lô xuống.
Tiểu Văn nhanh chóng mở ra lấy một chiếc túi nhựa màu
đen rất lớn nhét vào tay tôi sau đó sắp xếp lại chiếc ba lô, ra hiệu tôi giúp
cô ấy đeo lại.
“Đây là cái gì?” Lúc giúp Tiểu Văn đeo ba lô, tôi kẹp
cái túi vào nách.
Tiểu Văn tươi cười chỉ vào chiếc túi: “Anh đừng có mà
giấu nhẹm đi đấy, chỗ này đều là quà em tặng anh Nhục, anh Phó, anh Đường và
chị Phấn để cảm ơn họ đã giúp đỡ em trong thời gian qua, không thể cảm ơn trực
tiếp đành phải nhờ anh vậy.”
“Ừ, đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ.” Tôi gật đầu.
“Vậy là được rồi, lần này gần như là xong hết rồi, anh
chăm sóc mình cho tốt vào!” Tiểu Văn mỉm cười, đưa tay ra trước mặt tôi.
Tôi cũng đưa tay nắm lấy tay cô ấy.
“Tạm biệt!” Tiểu Văn cố nói rồi thả tay ra định rút
tay về.
Tôi không buông tay mà còn nắm
chặt hơn.
Tiểu Văn ngẩn ra, ngạc nhiên nhìn tôi, và ánh mặt ngạc
nhiên ấy nhanh chóng trở thành buồn bã.
Tôi khẽ dùng lực, Tiểu Văn bước lên trước một bước,
nép sát vào lòng tôi.
“Ngốc ạ, em đi như vậy chắc chúng ta không có cơ hội
gặp nhau nữa, em phải bảo trọng đấy!” Tôi vừa nói vừa ôm bờ vai gầy của Tiểu
Văn, ôm cả chiếc ba lô sau lưng cô ấy nữa. Trời ơi, mũi lại còn cay cay!
Tiểu Văn giơ tay lên, khẽ vuốt tóc tôi, giọng nói dịu
dàng như đang dỗ dành một đứa trẻ: “Không đâu, Bảo, chúng ta có thể liên lạc
với nhau mà, trong cái túi này có địa chỉ hòm thư của em, hơn nữa em ở nước
ngoài sẽ nhanh chóng lắp phần mềm liên lạc qua mạng, đến lúc đó chỉ cần có thời
gian chúng ta có thể liên lạc bất cứ lúc nào!”
Tôi ôm Tiểu Văn chặt hơn, cô ấy càng nói nhẹ nhàng tôi
càng thấy buồn.
Im lặng trong lòng tôi một lúc, cánh tay Tiểu Văn
quàng qua cổ tôi: “Bảo, thực sự cảm ơn anh, anh đã giúp em nhiều như vậy, quan
trọng hơn là anh đã làm cho trái tim em sống lại. Anh biết không, trước kia,
sau khi anh ấy hoàn toàn biến mất khỏi thế giới của em, em cảm thấy mình sẽ
không yêu bất cứ ai nữa, cũng không thể khóc được nữa, càng không thể hạnh phúc
được, anh giống như một vì sao hạnh phúc, đưa bố mẹ về bên cạnh em, khiến cho
em bắt đầu thấy vui vẻ…”
Tôi ôm Tiểu Văn lặng lẽ lắng nghe, cố hết sức kiềm chế
nước mắt của mình.
“Cho nên, em hy vọng anh cũng có thể vui vẻ, hạnh
phúc, anh không định khiến em mãi mãi thấy có lỗi với anh chứ.” Tiểu Văn vừa
nói vừa chầm chậm kiễng chân lên, dùng má cô ấy khẽ cọ vào má tôi.
Tôi nhắm mắt, cảm nhận sự ấm áp và dịu dàng ấy, sau đó
chầm chậm nghiêng mặt, môi khẽ hôn lên má Tiểu Văn, hôn thật nhẹ, di chuyển
chầm chậm, cuối cùng hôn lên môi cô ấy.
Tiểu Văn nhắm mắt, nồng nàn đáp lại tôi.
Đó là một nụ hôn rất dài nhưng hoàn toàn không mãnh
liệt, môi của chúng tôi, lưỡi của chúng tôi, tất cả mọi động tác của chúng tôi
đều rất nhẹ nhàng, sâu lắng, chậm rãi, tinh tế.
Giống như là vào giây phút cuối cùng này cố hết sức
cảm nhận đối phương.
Đúng vậy, trái tim chúng tôi đã nối liền, chúng tôi đã
lưu luyến nhau nhưng đây có lẽ không phải là tình yêu, ít nhất tình cảm này
không thể sánh bằng tình yêu khắc cốt ghi tâm Tiểu Văn từng trải qua. Cho nên
tôi hiểu, cô ấy cũng hiểu, không có băt đầu, cũng chẳng có kết thúc.
Rất lâu sau, chúng tôi tách ra.
Tôi nhìn Tiểu Văn, cô ấy vẫn đang giữ tư thế nhắm mắt
ngẩng đầu rướn người về phía tôi.
“Tiểu Văn?” Tôi gọi.
Tiểu Văn mở mắt, nước mắt liền rơi xuống.
Tiểu Văn giơ tay vội vàng quệt nước mắt, cô ấy cố kìm
nén nước mắt, hoặc có lẽ đang cố kìm nén nỗi buồn chia li.
“Tiểu Văn, câu hỏi cuối cùng.” Tôi nhìn cô ấy, giơ tay
lau nước mắt vương trên má cô ấy, “Em cho anh biết… tối hôm đó, tối hôm anh
uống say, chúng ta có… xảy ra chuyện gì không?”
Tiểu Văn cười, chun mũi, trông rất trong sáng, đáng
yêu, thuần khiết, trong suốt.
“Anh chỉ nghĩ đến mấy chuyện lưu manh của mình thôi!”
Tôi cũng cười nhưng không buông tay, vẫn đặt trên vai
cô ấy: “Anh xin em cho anh biết đi, em không thể mang bí mật đi mất được.”
Tiểu Văn nghiêng đầu: “Anh hy vọng là có hay là
không?”
Tôi ngẩn ra, cúi đầu, nhìn Tiểu Văn, cười đểu giả.
Mặt Tiểu Văn đỏ ứng, cô ấy bĩu môi, “Em biết ngay mà!”
Dứt lời bèn cốc vào đầu tôi một cái rồi nháy mắt, “Có điều, anh cứ nghĩ như anh
hy vọng đi! Không phải rất tốt sao?”
Loa thông báo của sân bay vang lên, đó là thông báo
đến giờ lên máy bay của chuyến bay của Tiểu Văn.
Tiểu Văn và tôi đều nghe thấy sau đó chúng tôi nhìn
nhau, ánh mắt đầy vẻ không nỡ rời xa.
“Được rồi, em phải đi đây.” Tiểu Văn mỉm cười, sáp lại
gần